Vậy là em đã buông tay, em đã không cố gắng…
Tôi đã không kịp đến thăm em… Tôi cứ chần chừ vì không muốn ai đó nghĩ rằng tôi đến với em chỉ vì lòng hiếu kì sau những lời đồn thổi…Giờ thì muộn rồi H ạ… E đã ra đi, tôi ở lại với sự do dự của mình…
Chưa bao giờ tôi thấy bất lực như thế…Tối qua, đến nhà cô M, tôi không chỉ nhận được tin em đã buông xuôi mà còn là cái tin V và L bị tai nạn nặng lắm. Chẳng còn bao lâu nữa những kì thi quan trọng sẽ mở ra trước mắt các em những chân trời khát vọng…L bị đứt hết gân chân, chưa thể mổ để bó bột được, xương đòn cũng gẫy… Nhưng gia đình L còn có thể lo được … Còn V…Nghe nói nhà V nghèo lắm, nhà em chỉ là túp lều trên bãi đất chiếm, quanh năm bị xua đuổi. Mẹ buôn thúng bán bưng còn bố thì phải mượn tận Thanh Hoá chiếc xe máy để chạy xe ôm…Bố V lại đang về quê chịu tang bà nội… Vì không có tiền chụp CT nên mẹ V đã xin cho em ra viện khi em có dấu hiệu của chấn thương sọ não và nằm li bì suốt 2 ngày nay rồi…
Người ta càng sống, càng từng trải sẽ càng thấy mình cao lớn, vĩ đại, vững vàng…Còn tôi, bên các em, càng ngày tôi càng thấy mình nhỏ bé, chông chênh, bất lực…
Tại sao lại có nhiều hoàn cảnh éo le đến thế, lại có nhiều mảnh đời bất hạnh đến thế quanh tôi ?
Tất cả những gì tôi làm được cho các em chỉ như muối bỏ bể - chính xác là như thế…Không chỉ có vậy tôi còn phải làm 1 cách lén lút như làm điều gì tội lỗi, xấu xa …vì những ánh nhìn, những quan niệm, những bất đồng quan điểm…Mua được cho 1 HS nghèo cái xe đạp cũ để em tiện đến trường, khỏi phải đi bộ trưa nắng hay phải chờ tôi chở về khi em được nghỉ tiết, tôi phập phồng lo sợ trong 1 thời gian dài… Tôi sợ các em biết, các em sẽ nghi ngờ sự công tâm của tôi, nghi ngờ năng lực học tập của bạn… Nhiều , nhiều vấn đề khác nữa…
Tôi bị cuốn đi dù cái nghề dạy học được coi là tĩnh tại, tôi cũng vội vàng, gấp gáp…Tôi đã nặng lời trách phạt 1 HS thường xuyên không học bài, vi phạm đạo đức, các quy định nề nếp mà không biết rằng bố mẹ em vì buôn bán mà không quan tâm được nhiều đến con cái, góc học tập của em là 1 góc nhỏ ở 1 quán cơm sinh viên ồn ào, tấp nập…Tôi “ thiết quân luật “đối với những em nào la cà quán điện tử mà không hề biết rằng bố mẹ các em đi làm cả ngày, các em không được quan tâm đúng mức…
Còn bố mẹ các em thì chỉ đủ thời gian để đi làm kiếm tiền, đóng học phí hàng tháng, cơm cho các em ăn hàng ngày mà không có vài phút để kỉêm tra vở các em mỗi tối - thậm chí là sổ liên lạc mỗi tuần. Bố mẹ các em thường thở dài bất lực khi nhận được điện thoại của tôi và thiết tha gửi gắm vì họ nghĩ các em sợ tôi hơn họ, họ tin rằng việc tôi phân thân mình để sát sao với 40 HS có ý nghĩa, chất lượng hơn là họ quan tâm đên đứa con duy nhất của mình…
Người lớn nhiều lỗi quá, phải không ? Và lỗi lớn như vai trò của họ…
H mến yêu ! Ngủ ngoan và ngủ ngon em nhé! Hãy thanh thản ra đi với sự bồng bột, vụng dại của mình... Hãy để lại những lời đồn thổi trên đời, đừng mang theo mà nặng lòng, tủi hận. Ngoài kia gió vẫn cuốn tất cả vào cuộc phiêu lãng của mình và sóng vẫn xô bờ miên man, em có thấy ?...