Thứ Tư, 30 tháng 7, 2008

Ngày giỗ em...

Đáng mến yêu!
Hôm nay là ngày bạn bè đến thăm em…
Vậy là đã 3 năm rồi đó Đ - 3 năm kể từ cái buổi tối định mệnh ấy…
Chị đi dạy được 3 năm – cũng chừng ấy thời gian bạn bè em được đứng trên bục giảng… Còn em, chị cứ xót xa mãi vì em chưa kịp chính thức được là thầy giáo ngày nào…Ngày ấy, chỉ còn gần 1 tháng nữa là năm học mới bắt đầu…Năm học đầu tiên mình được là những thầy, cô giáo...
Ngày giỗ em luôn là ngày bạn bè họp mặt… hình như đó là 1 trong rất ít ngày nhà em đông người, rộn ràng, vui vẻ… Chỉ là cái vui vẻ ngượng ngùng thôi em à. Chẳng hẹn, chẳng cần nhắc nhở, bạn bè tự nhớ ngày của em để rồi lũ lượt kéo nhau về, ríu rít kể cho bố mẹ em với bạn bè nghe về công việc, cuộc sống…Và nhớ em!
Đứng trước bàn thờ em, vẫn là cái buốt nhói, xót xa của ngày cũ... Dù đã 3 năm trôi qua...
Năm nay chị không giúp bố mẹ làm cơm cho em được. Chị bận họp đến tận trưa. Anh Tâm dạy xong cũng phóng từ trong Cam Ranh ra, đến nơi lúc 12hkém. Có Khoa và vài người bạn của em nữa, chị không biết tên. Năm nay bọn cái Hương, cái Huệ và thằng Tùng không về… Chị tin là không phải vì họ không nhớ em mà vì bận học chuyên môn…
Em vui không Đáng ? Và có thấy ấm lòng vì bạn bè luôn nhớ về em ?



Thứ Hai, 28 tháng 4, 2008

Lại viết cho em - K.H thương nhớ...

H mến yêu!
Hôm nay khi được phân công coi thi lớp 11A của em, tôi đã từ chối. Tôi bị ám ảnh bởi đôi mắt to tròn và cái bím tóc cột cao của em nên bây giờ hễ bước chân lên cầu thang là tôi lại thấy lòng xót xa, nhói buốt.
Không hiểu nổi chuyện gì đã xảy ra và càng không thể tin được giờ đây em đã 1 mình nằm trong lòng đất lạnh. NT mưa to quá, ngọn lửa hôm ấy có đủ ấm để sưởi cho em ?
Thôi, không day dứt nữa , để em thanh thản ra đi. Không níu chân em nữa nếu em thấy cuộc đời toàn những điều bất hạnh... Thương em bao nhiêu, giận em gấp ngàn lần hơn thế, nhưng vẫn mong có em trong từng làn gió thoảng qua, trong từng hạt mưa lỗi mùa không mong đợi...

Chủ Nhật, 27 tháng 4, 2008

Viết cho K.H, 27/4/2008

Vậy là em đã buông tay, em đã không cố gắng…
Tôi đã không kịp đến thăm em… Tôi cứ chần chừ vì không muốn ai đó nghĩ rằng tôi đến với em chỉ vì lòng hiếu kì sau những lời đồn thổi…Giờ thì muộn rồi H ạ… E đã ra đi, tôi ở lại với sự do dự của mình…
Chưa bao giờ tôi thấy bất lực như thế…Tối qua, đến nhà cô M, tôi không chỉ nhận được tin em đã buông xuôi mà còn là cái tin V và L bị tai nạn nặng lắm. Chẳng còn bao lâu nữa những kì thi quan trọng sẽ mở ra trước mắt các em những chân trời khát vọng…L bị đứt hết gân chân, chưa thể mổ để bó bột được, xương đòn cũng gẫy… Nhưng gia đình L còn có thể lo được … Còn V…Nghe nói nhà V nghèo lắm, nhà em chỉ là túp lều trên bãi đất chiếm, quanh năm bị xua đuổi. Mẹ buôn thúng bán bưng còn bố thì phải mượn tận Thanh Hoá chiếc xe máy để chạy xe ôm…Bố V lại đang về quê chịu tang bà nội… Vì không có tiền chụp CT nên mẹ V đã xin cho em ra viện khi em có dấu hiệu của chấn thương sọ não và nằm li bì suốt 2 ngày nay rồi…
Người ta càng sống, càng từng trải sẽ càng thấy mình cao lớn, vĩ đại, vững vàng…Còn tôi, bên các em, càng ngày tôi càng thấy mình nhỏ bé, chông chênh, bất lực…
Tại sao lại có nhiều hoàn cảnh éo le đến thế, lại có nhiều mảnh đời bất hạnh đến thế quanh tôi ?
Tất cả những gì tôi làm được cho các em chỉ như muối bỏ bể - chính xác là như thế…Không chỉ có vậy tôi còn phải làm 1 cách lén lút như làm điều gì tội lỗi, xấu xa …vì những ánh nhìn, những quan niệm, những bất đồng quan điểm…Mua được cho 1 HS nghèo cái xe đạp cũ để em tiện đến trường, khỏi phải đi bộ trưa nắng hay phải chờ tôi chở về khi em được nghỉ tiết, tôi phập phồng lo sợ trong 1 thời gian dài… Tôi sợ các em biết, các em sẽ nghi ngờ sự công tâm của tôi, nghi ngờ năng lực học tập của bạn… Nhiều , nhiều vấn đề khác nữa…
Tôi bị cuốn đi dù cái nghề dạy học được coi là tĩnh tại, tôi cũng vội vàng, gấp gáp…Tôi đã nặng lời trách phạt 1 HS thường xuyên không học bài, vi phạm đạo đức, các quy định nề nếp mà không biết rằng bố mẹ em vì buôn bán mà không quan tâm được nhiều đến con cái, góc học tập của em là 1 góc nhỏ ở 1 quán cơm sinh viên ồn ào, tấp nập…Tôi “ thiết quân luật “đối với những em nào la cà quán điện tử mà không hề biết rằng bố mẹ các em đi làm cả ngày, các em không được quan tâm đúng mức…
Còn bố mẹ các em thì chỉ đủ thời gian để đi làm kiếm tiền, đóng học phí hàng tháng, cơm cho các em ăn hàng ngày mà không có vài phút để kỉêm tra vở các em mỗi tối - thậm chí là sổ liên lạc mỗi tuần. Bố mẹ các em thường thở dài bất lực khi nhận được điện thoại của tôi và thiết tha gửi gắm vì họ nghĩ các em sợ tôi hơn họ, họ tin rằng việc tôi phân thân mình để sát sao với 40 HS có ý nghĩa, chất lượng hơn là họ quan tâm đên đứa con duy nhất của mình…
Người lớn nhiều lỗi quá, phải không ? Và lỗi lớn như vai trò của họ…
H mến yêu ! Ngủ ngoan và ngủ ngon em nhé! Hãy thanh thản ra đi với sự bồng bột, vụng dại của mình... Hãy để lại những lời đồn thổi trên đời, đừng mang theo mà nặng lòng, tủi hận. Ngoài kia gió vẫn cuốn tất cả vào cuộc phiêu lãng của mình và sóng vẫn xô bờ miên man, em có thấy ?...


Thứ Tư, 26 tháng 3, 2008

ĐÊM CỦA TÌNH YÊU THƯƠNG ...


Mọi người đã về gần hết, lững thững bước giữa niềm vui tràn ngập, thêm 1 lần nữa tôi hiểu, tin rằng : trong cuộc đời, điều kì diệu vẫn xảy ra...

Đêm văn nghệ mừng sinh nhật Đoàn 77 tuổi và để gây quỹ " HS nghèo hiếu học " của chúng tôi đã thành công ngoài sức tưởng tượng với tổng số tiền thu được từ sự đóng góp của quý vị PH và các nhà hảo tâm là 25.205.000đ. Trong đó, riêng công ty Highland Tours đã ủng hộ 13.000.000đ. Nếu tính cả số tiền bán vé, con số ấy sẽ còn lung linh hơn nhiều....

Highland Tours với vị Giám đốc rất trẻ ( 27 tuổi ), chỉ lên trao số tiền ủng hộ mà từ chối cuộc phỏng vấn và khoảng thời gian chúng tôi dành riêng để công ty có cơ hội giới thiệu, tiếp thị - thậm chí là " đánh bóng " tên tuổi của mình...

Số tiền quyên góp được luôn được cập nhật công khai suốt đêm văn nghệ. Làm MC, tôi và chị Minh cứ lâng lâng bay bổng khi niềm vui cứ lớn thêm lên, dài mãi ra theo danh sách ủng hộ, theo sự nhảy nhót của những con số.

Những học sinh của tôi : bố mẹ bất hoà, cha rượu chè, mẹ bài bạc...Những bóng dáng nhỏ bé, liêu xiêu; những kẻ bộ hành cô độc mà cuộc đời cứ lắm nhọc nhằn, gian khó... Chẳng nhiều nhặn gì với giá trị của những xuất học bổng được trao nhưng nó là sự cổ vũ động viên, là bàn tay siết chặt... Can đảm lên, các em nhé, mong cho các em " chân cứng đá mềm "...

Đêm muộn. Sau 1 bát cháo loãng ban hậu cần chuẩn bị cho anh em sau đêm diễn, tôi ra về với 1 tâm trạng khó tả...Phía đằng xa, vầng trăng bỗng trở nên chấp chới, bỗng phải nép mình khuyết méo nhường chỗ cho niềm vui trọn vẹn, viên mãn của thầy trò chúng tôi đêm nay...





















Thứ Ba, 18 tháng 3, 2008

18/3

14h50':

09578706...Nhớ ánh mắt Thảo nhìn Thuỷ đầy lo lắng. Bỏ học tí nữa không được thi. Nhớ bát cháo Thảo mua Thuỷ ăn hết vèo vì Thảo mua cháo nhiều thịt hơn bọn nó.Nhớ lần đầu tiên gặp Thảo. Ghét.
09578706: Không hiểu sao rất nhiều lần Thuỷ không thể nói lời cảm ơn Thảo. Vì Thuỷ sợ Thảo mắng và thấy như vậy lại có lỗi với Thảo. Nhưng mà Thảo ơi, Thảo là người bạn luôn giúp Thuỷ khi khó khăn. Ghi trong lòng vậy.

Thuỷ bị tai nạn, nằm nhớ về thời SV, lục thấy hình ảnh của mình...Uh, cái thời trong trẻo...
Lần đó Thuỷ bị loét dạ dày, bạn bè hết hồn vì chẳng hiểu sao Thuỷ cứ khóc tu tu, ôm bụng lăn trên giường lăn xuống. KTX lạ lẫm vì mới nhập học, chưa quen thân ai, đứa nào cũng mới xa nhà, luôn ở thế " thủ ". Mình ở lại bệnh viện với Thuỷ, 3 ngày, bỏ quá 20% số tiết, suýt nữa bị cấm thi...1 buổi sáng, mình mua cháo về, năn nỉ mãi Thuỷ mới ăn với điều kiện là ăn xong mình sẽ mua cho Thuỷ 1 cây kẹo " Ngọt ngào như vòng tay âu yếm ". Thuỷ ăn xong, mình vừa chạy xuống căng tin thì thấy cô chú giường bên cạnh gọi toáng lên : " Con vào xem bạn con sao chứ nó khóc la quá chừng ". Mình khóc như mưa gọi bác sĩ ầm ĩ khi thấy Thuỷ lăn lộn trên giường, sợ cô bạn ...chết vì bát cháo mình mua có vấn đề...

Nhớ về Thuỷ lại nhớ về Minh lớp Lý - cô bạn cùng phòng KTX. Minh bị ốm, nửa đêm lết xuống uống nước thì bị xỉu. Hộc tốc chở Minh xuống BV... Mình ở lại, khi BS chuyền nước cho Minh, mình mệt quá nằm ké cái chiếu ở hành lang thiếp đi 1 chút. Minh muốn đi WC nhưng không gọi mình, tự đi, huyết áp tụt đột ngột, Minh lại xỉu. Mình bật dậy khi thấy BS, y tá chạy rầm rầm, bình ôxy, máy điện tim được đẩy hết vào phòng. BS căng thẳng xốc tim cho Minh rồi gắm trên người Minh đủ thứ dây điện...Minh mê man, còn mình lại được 1 phen khóc hết nước mắt...

Những lúc bạn bè đến thăm đông thì ổn, khi bạn bè về hết rồi thì 2 người thay nhau doạ mình như thế đó... Giờ nhớ lại vẫn còn rưng rưng... Cái thời yêu thương nhau thắm thiết, luôn hết lòng vì nhau...

16h01':

09767880: ( Mẹ Thảo Uyên - 1 HS cũ ): Mải miết với công việc, tất bật với chuyện cơm áo gạo tiền mà thời gian qua đi lúc nào không biếc...Mùng 8 tháng 3 qua đi dật mình nhớ ra thấy mình thật tệ. ( ông nội Thảo Uyên đang nằm viện).. Nhân ngày Q.T chị chúc cô trẻ khoẻ luôn xinh đẹp như ngày nào. Chúc GD hạnh phúc.
Thương quá những dòng tin nhắn vụng về vẫn còn sai nhiều lỗi chính tả...
Thỉnh thoảng vẫn nhận được 1 tin nhắn cảm động như thế từ mẹ Thảo Uyên - cô học trò nhỏ chuyển trường từ năm ngoái. Năm nay mùa đông thật dài, và dường như lạnh hơn vì chẳng còn ai tặng mình hoa sữa mỗi ngày...Nhớ mãi hình ảnh cô bé tóc dài, ham học hỏi và đặc biệt là Thu về không bao giờ quên hái hoa sữa cho mình mỗi ngày: nếu mình có tiết thì những nụ hoa be bé, trắng xinh luôn được đặt trang trọng trên bàn GV, ngày mình không có tiết thì Uyên luôn chạy tới đặt vào tay mình... Những bông hoa trong túi áo lạnh luôn làm bàn tay mình nồng nàn, ấm áp...

Một buổi chiều ngập tràn HP!

Thứ Tư, 12 tháng 3, 2008

sẽ viết cho H...


Ở trường, vừa thấy mặt mình, cô bạn đã đưa quyển vở, " cầu cứu " : " Thảo ơi viết cho H cái gì đó đi ! ". Mình cảm nhận được : H đã...vỡ.

Về đến nhà, chưa kịp thở thì H lại nhắn tin, thiết tha : " Viết cho H cái gì đó đi, nhiều , thật nhiều vào. Đúng là cho dù có trải lòng mình ra đến thế nào thì cuối cùng mình vẫn là người gặm nhấm và quay quắt với riêng mình mà thôi. Thảo ơi! Thực sự lần này H kiệt sức rồi. Kiệt cả niềm tin và tình yêu vào bất cứ cái gì. Đừng bảo H mạnh mẽ nữa nhé. H đang rất muốn yếu đuối và cần yếu đuối để nhẹ nhõm thực sự Thảo ạ..."

Vẫn còn chơi vơi đến thế kia hả H ? Uh, sẽ viết, sẽ viết để H thấy rằng thật ra chính tôi cũng quen với nỗi buồn nhiều hơn niềm vui, thân với đớn đau nhiều hơn hạnh phúc. Nhưng tôi vẫn luôn can đảm bước đi...Tôi kiên nhẫn để trải qua từng ngày...Tôi can đảm chẳng phải vì tôi mạnh mẽ mà tôi can đảm vì tôi biết rõ: tôi yếu mềm. Tôi lội qua sóng gió của cuộc đời, bão tố của lòng mình 1 cách kiên cường vì tôi không thể để tôi bị đau lâu hơn, vì nỗi đắng cay đôi khi vượt quá sức chịu đựng. Mọi người có thể nhìn tôi quằn quại, gào thét 1 cách mỉa mai khi họ nghĩ rằng tôi cường điệu hoá cảm xúc của chính mình nhưng họ có bao giờ sống hết mình, yêu ai đó bằng tất cả sức mạnh của trái tim, tin ai đó 1 cách tuyệt đối để có nỗi đau trọn vẹn như tôi ? Tôi phải đấu tranh với sự mềm yếu của bản thân để dám vứt bỏ, dám chấp nhận để dám hy vọng, đợi chờ...

Tôi không bắt H phải mạnh mẽ nữa, cứ khóc đi - nếu có thể. Cứ để trái tim mình còn biết đau để còn được biết rằng mình vẫn sống, vẫn yêu cuộc đời - đó là " chuyện bình thường, quá đỗi bình thường với những trái tim ai còn biết yêu thương " ( lời tựa cho 1 đĩa nhạc của Phú Quang tôi đã chép cho H, H có nhớ ? )
18h50':
Cũng đã viết cho H, viết thật nhiều , viết bằng tất cả sự ân cần dù mình không cho rằng H xứng đáng để mình hết lòng như thế... Bất giác mình nhớ lại có lần 2 đứa đi chơi, mình bảo : " tui không diễn được " thì ngay lập tức H cười ha hả, hào hứng nói ngay như cướp lấy lời mình : " nhưng tui vẫn diễn được, bà thấy không ?". H cười hả hê, tự mãn như vừa được là kẻ thắng cuộc trong 1 trận đấu gay go, cân sức... Mình thất vọng, thấy H trở nên nhỏ bé. Vậy nên có lần mình nói : " H có thừa mãnh liệt nhưng thiếu 1 chút bất cần, H " khát sạch " nhưng thiếu lòng can đảm". Gần đây nghĩ lại, thấy đó cũng là điều hợp lý, H có hoàn cảnh của H, H là H. Hơn nữa, cân bằng được như H có lẽ tốt hơn... Được khôn ngoan và khôn ngoan được là điều tốt. Như mình chắc chắn là không tốt nhưng không như vậy chắc chắn sẽ có1 điều không tốt lớn hơn: cái "tôi" của mình phần nào sẽ bị méo mó. Mình phải thoả mãn mình 1 cách đàng hoàng, tử tế.
Trở về với vết nứt của trái tim, mong sao H sẽ mở lòng mình để
dịu dàng sẽ quay về
bình yên lên tiếng
và ngọt ngào sẽ vỗ cánh bay lên...
Chiều nay đang đánh cầu lông, đang la hét ầm ĩ trong hội trường thì H nhắn tin : " Tìm mua và đọc "Đường yêu " của Kiều Thị Bích Hậu đi. Có Thảo trong đó đấy."
Mình thì muốn H mua và đọc " Bức thư của người đàn bà không quen " của S.Zweig...



Thứ Ba, 19 tháng 2, 2008

Cát bụi

Vây là Sâm mât me ...
1h51', chuông điên thoai reo, nhìn thây sô đt cua Sâm, mình biêt là Sâm đã mât me... Giong nói cua Sâm nghen ngào, méo mó ...Không bàng hoàng, không đôt ngôt nhung sao vân xót xa đên thê !
Nhe nhàng mo cua, dăt xe ra khoi nhà, mình quên ca so hãi... 2h sáng...Con đuong nhu nho lai, dài ra, sâu hun hút. Đêm. Chi có gió điên cuông và su im lăng ngu tri...
Nhung bãi rác that to bên đuong, vai nguoi lao công lăng le; nhung nguoi boi rác cân cù, chiu đung; vài nguoi bán hàng ăn sáng ven lê đuong đã thăp lua, băt đâu 1 ngày muu sinh...
Minh goi điên cho anh Hùng - Hùng vua vào ca đuoc vài tiêng. Goi cho anh Thach, 2 anh em đung cho truoc cua nhà Sâm. Chi có 2 anh em voi bóng đêm và tiêng gio rit. Tu nhiên moi ngôn tu đêu bât luc, vài loi trao đôi nhat nheo giua 2 đua thât vô duyên.
Xe đua me, Sâm và aTùng, cNhung tu bênh viên vê đên cua... Lanh ngăt... Anh Hùng trôn viêc, mây anh em ngâm ngùi ngôi căt cho me Sâm tung cái cúc áo...
Sâm mât me... Can đam Sâm nhé !
Mình chăng còn co hôi nói đùa, gia la môi lân 2 đua đinh đi choi mà so bi măng : " Me a, 2 tui con ê thât rôi, mùng 1 nào 2 đua cũng đi Chùa câu duyên nhung không ai chung, không Phât nào ban duyên cho,nên gio tui con tu đi tìm nhé! "... Mình thuong xoa xuê me băng câu nói đua ây rôi 2 đua căp nhau đi, cuoi khanh khách...
Hêt rôi me oi!

Thứ Hai, 11 tháng 2, 2008

Khung trời mùa cũ...


Đang o nhà cô Nga + thây Vy - noi luu dâu bao ki niêm cua 1 thoi... Góc sân quen hay đê xe đap, dãy bàn ghê voi chiêc bang đen cua nhung ngay xua ây - 9/1 và 9/2 - bao hăn hoc, ganh đua, gio nhìn lai chi còn yêu thuong, găn bó...
1 buôi trua rôn rã tiêng cuoi. Cái bàn tròn chât ních. Thây cô oi lu hoc trò nho ngày nào đa lon, đua làm me, làm cha; đua kĩ su, giang viên, đua theo nghiêp thây-nôi nghiêp cô, đua gui loi hoi thăm vê tu chân troi du hoc... Thành công, truong thanh, vung vàng, đay ban linh... Nhân ra đuoc 1 thoang cô ngôi lăng lai - hiêu, cam nhân đuoc dòng suy nghĩ đang chay trong lòng cô...
Mình đang ngôi đây cho điên thoai cua đua hoc trò 1 thoi làm mình đau khô. Cuôc vui chuân bi băt đâu thi mình nhân đuoc điên thoai : " Em - Bao Toàn đây cô. Ban em bi đanh chân thuong so nao đang câp cuu o bênh viên còn em đang bi công an phuong goi. Cô qua đi!" . Vân cái giong nói ngô nguoc, thanh thoi . Toàn biêt mình luôn hêt lòng vì em, vây mà ngày ây mình vân không đu suc đê níu giu bàn chân khát khao tu do đê đuoc quây phá . Em bi đuôi khoi làng. Sau 1 năm gap lai, lop 6A ngày nào gio văng bóng 1 khuôn măt thân thuong... Lòng xót xa, triu nang...
Đâu năm hoc, cho viêt bài tâp làm văn " Kê lai ki niêm ...", chêt lăng nguoi truoc bài làm cua Bá Thăng. Em đã tung bât bình vì " tai sao cô luôn uu ái cho Bao Toàn, cô đã tung nhiêu lân kiêm điêm mà nó vân không bi đuôi , làm anh huong nhiêu đên tâp thê?...". Nhung dòng chu chât vân ... Bá Thăng oi em không hiêu răng 1 tâp thê manh không phai là 1 tâp thê trong sach sau khi đa loai tru nhung phân tu xâu mà 1 tâp thê chi đúng nghia là tâp thê khi nó biêt cam hoa nhung con nguoi xâu đê ho hoa chung voi nhip sông, hoc tâp cua moi nguoi, trai tim ho phai đâp cùng nhip voi nhung trai tim còn lai. Đó phai là 1 ngôi nhà voi nhung con nguoi hêt lòng vì nhau, có trách nhiêm voi nhau...Cô yêu thuong, uu ái BT nhu thê vây mà vân thât bai, em thây không ? Tâp thê minh voi hon 40 con nguoi cuôi cùng không thăng nôi vài ke xâu lang thang đâu đuong, xo cho... Ho đa lôi tuôt BT ra khoi vòng tay cua cô trò mình... 1 bài hoc xuong máu...

Chủ Nhật, 27 tháng 1, 2008

Không như mình tưởng

Toi qua đoc đuoc nhung dòng tâm su cua N moi biêt răng cuôc sông chăng có gì giông hoàn toàn voi nhung gì ta đang đuoc thây...
Môi khi con nguoi manh liêt trong mình trôi dây, môi khi khát vong quây đap tro vê, mình thuong ganh ty voi N vì N đang đuoc vùng vây o 1 chân troi rông lon. So sánh N voi nhung nguoi ban thân thiêt mà mình tin yêu, mình thât vong vê ho boi ho lãng phí quá nhiêu thoi gian. So sánh N voi nhung nguoi ban cùng đi du hoc nhu C, minh thây N may măn vì ngoai viêc hoc ra đuoc nha nuoc lo hêt, chăng phai lo lăng gì...Mình không hê biêt răng su bình yên có nhung cam bây riêng cua nó...
Thì ra nuoc Nga chăng phai chi có tâm hôn Nga hôn hâu, nhung bô búp bê xinh xăn, nhung bông hoa tuyêt trăng muôt và nhung rung bach duong lang man đa luôn là nguôn đê tài bât tân cua cánh đông thi ca. Đêm wa, lặng người trước những lời N chia sẻ về 6 năm học ở đất nước Nga huyền thoại. Những chuỗi ngày quá khắc nghiệt! 1 cuộc chiến đấu quá khốc liệt, không cân sức giữa sự non trẻ, la lẫm ở xứ người với những khó khăn, cạm bẫy... Đấu tranh với ngoại cảnh, với chính bản thân mình. Thử thách cao ngút ngàn cần vượt qua trong khi những người bạn đồng hành xung quanh thì gục ngã - họ không chỉ đầu hàng thử thách mà còn đầu hàng cả số phận nơi đất khách quê người : những dòng chữ ăn năn để lại, gửi lại cả sự tin yêu kì vọng của bố mẹ ở quê nhà, chỉ mang theo sự tuyệt vọng với vết thương sâu hoắm ở bụng và quyết định quyên sinh...Tất cả chỉ còn lại hũ tro tàn sau khi hoả táng...
Bạn N đã kết thúc chuỗi ngày du học của mình 1 cách bi thảm như thế, N cua ngày nào hiền lành đến khờ khạo cũng từng tìm quên trong khói thuốc và 1 tuần những 5-7 ngày say, Hiếu " cò " 9/1 cũng trở về làm lại từ đầu tại ngôi trường Thuỷ Sản 1 thời bị chê bai, hắt hủi... Miền đất hứa - theo 1 nghĩa hẹp lại trở thành mảnh đất chết : chết của thời gian, chết của khát khao, ước vong ; chết của tuổi thanh xuân... Ở Nga là như thế đấy, dù không phải là tất cả...

Cảm ơn cuộc đời vì trên đất Pháp xa xôi, Hiếu và Hiệu đã vững vàng, đủ bản lĩnh. Nam chuân bị tạm biệt xứ sở bạch dương quay về với " trọn ven niềm vui " sau 6 năm ròng dùi mài kinh sử ( dùi mài cả những gì khác nữa thì mình không biết hết được
). Chương cũng sắp trả xong " nợ tang bồng " ở đất nước Kănguru lắm huy hoàng nhưng cũng có thừa những nhọc nhằn, gian khó ...

Ngày mai tất cả khó khăn, vui buồn sẽ chỉ còn là qúa khứ. Quá khứ ngọt ngào bởi có sự hiện hữu của sức mạnh chiến thắng ngoại cảnh, của bản lĩnh chiến thắng bản thân, của sự thành công - đạt được ước mơ mình đã vượt qua tất cả để miệt mài vươn tới. Quá khứ còn đáng trân trọng bởi những nhức nhối, day dứt, xót xa của 1 thời tuổi trẻ nhiều thăng trầm, giông bão...
Cầu chuc cho tất cả thành đạt, bình yên ... !!!

Thứ Ba, 15 tháng 1, 2008

Rã rời và không hiểu...

Rã roi ca vê tinh thân lân thê xác - đó là trang thái mình đang phai sông chung ... Thì ra, khi nguoi ta phai đâu tranh đê bao vê 1 điêu gì đó, ngay ca khi đâu tranh voi 1 luong tâm khoe manh, 1 tâm hôn trong sáng thì trái tim cua nguoi ta vân luôn luôn bi trong thuongo 1 khía canh nhât đinh, đat đuoc muc đich không có nghia la nguoi ta không thât bai...
Chi đa khoc và thua nhân moi chuyên do mình dung nên. Minh nhe lòng, thoa man. Minh nhân lai danh du cua minh. Măc du vây, vân không khoi choang vang truoc tài " đao diên " cua chi. Chi không chi quá tài gioi đê có thê dung nên 1 màn kich chà đap danh du cua minh 1 cách tinh vi mà còn khiên mình khâm phuc vì trái tim cua chi phai ban linh lăm moi có thê tàn nhân nhu thê...Lúc đâu chi cũng binh than thua nhân nhung vân bao không có gì xâu hô. Sau đó, khi mình thăng thăn chi rõ tài " đao diên " cua chi, chi khóc, khóc đên muc phai bo ra ngoài ... Cuôi cùng, mình vân không thê hiêu nôi chi, không thê hiêu nôi, chi thây so hai...
So hai không chi la trang thái cam xuc khi minh phai đôi diên voi chi mà voi tât ca moi nguoi trong cai môi truong hàng ngày mình đang phai làm viêc, chung sông...
Tu nhiên sông giua xã hôi loài nguoi mà lai so hãi " giông nguoi " quá đôi. Môt bài hoc quá đon đau, và phai tra cái giá quá đăt...
Con mua do anh huong cua áp thâp làm cho con đuong nhu dai hon. Chiêu qua, minh phai gat nuoc măt xé toac làn gió truoc măt đê vê nha. Bông thây nho nhung nguoi ban thoi PT. có le chi nhung nguoi ban ây moi không mang lai sóng gió cho mình vì giua mình và ho không có chung nôi com, manh áo ... Thât chua chát, đăng cay...
3 ngày nua và ... đên ngày 2/2 - mùa Xuân se vê tu phía xa xôi...

Thứ Sáu, 4 tháng 1, 2008

...

Thoi sinh viên tôi vao Làng theo dâu chân tình nguyên
Voi hăm ho suc sôi, bâu nhiet huyêt căng tràn
Lôi đi nho ngu yên duoi gôc bàng
Đã thuc dây, dân tôi đên voi các em : hôn nhiên, tho dai.
Cho đên bây gio tôi vân thuong bôi hôi nho lai
" Cô giáo oi! "- tôi bôi rôi, nghen loi
Các em đón tôi băng ánh măt biêt nói và rôn rã tiêng cuoi
" Cô giáo ! " - Chà ! Lân đâu tiên tôi đuoc la cô giáo...
Đua nho nhay tot vao long, đua lon vôi vang bao:
" Em ra kia, cô đang day anh chi hoc bai ! "
Bài Toán lop 4, bài Tiêng Viêt lop 2
Câu Đao đuc, bài Tu nhiên, Hôi hoa...
...
Và gio đây, thoi Tình nguyên đa qua
Tôi đa thuc hien đuoc uoc mo : làm cô giáo.
Giua cuôc đoi bon chen , điên đao,
Tôi thanh than, âm thâm voi công viêc cua nguoi lao đông o vuon uom.
Rôi tung ngay, khi cánh lá còn uot đâm suong
Tôi đên lop, viên phân trong tay tôi mòn mãi
Bui phân bay cho nhung khát khao đong lai
Tôi hanh phuc ngâp tran
khi lăng đuoc cho riêng minh
tiêng đâp canh cua nhung uoc mo...
Nha Trang, 4/ 1/ 2008

Thứ Năm, 3 tháng 1, 2008

...

Ca môt hoc ki găn bó voi các em
Trên buc giang miêt mai , tôi uu tu voi tung bài day:
Chi Dâu thuong chông, suc phan khang trôi dây
Lao Hac môt đoi đau khô vì không lo nôi hanh phúc cho con.
Cu Berhman đa chim sâu vao giâc ngu thât ngon
Vì đã giành lai đôi má hông cho Johnsy kho dai
Tinh me đa suoi cho lòng bé Hông âm lai
Sau nhung cay đăng, phũ phàng boi miêng đoi khăc nghiêt, điêu ngoa
Cô bé bán diêm lim dân voi khuôn măt nhu hoa
Bên xó tuong lanh voi nhung đôm hông mông tuong
Giâu tui buôn băng nu cuoi đô luong
Em vĩnh biêt cuôc đoi trong thoi khăc van vât bung tinh, sinh sôi...
Vây nên các em oi !
Tôi phat đê thi - đung hoi : " Ban đê nào ? - Có giông đê cua tôi ? "
Đung hoi nhau, đung coppy bài, đung gio vo !
Nhung con điêm ây chi la tro dôi lua, làm lòng tôi tan vo
Hay tra công day dô cua tôi băng su đông cam, se chia noi sâu thăm trai tim hông...
( Lop 8B - gio thi môn Lich su - thu 5, 3/ 1/ 2008 )

Thứ Tư, 2 tháng 1, 2008

buổi sáng

Lân lôn buôn vui...
Coi thi xong, đang trên đuong vê văn phong giao bai thi thây Tuyên - 1 HS cu, 1 minh đung o bâc tam câp cua phong Hôi đông, co ve nhu cho đoi ai đó. Thi ra la cho minh. Thây minh đi toi, Tuyên chay đên, năm tay minh khoe trong niêm vui suong: " Cô oi nha con đuoc tăng nha moi cô a, tin đăng trên báo Đai đoan kêt, mai con mang cho cô đoc". Thi ra, cô bé cho minh đê bao tin vui. Vây la năm nay, me va em Tuyên đuoc đon têt trong ngôi nha tinh thuong khang trang. Tiêc la em thi vân phai o lai Lang, không đuoc vê sum hop cung gia đinh. Dâu sao thi tin vui cua em cung lam minh âm áp...
Giao bai xong, minh vôi vang đên bênh viên thăm Huê - 1 HS nha sô 7 bi mô ruôt thua hôm qua, em phai nghi thi hêt tuân nay. Đên noi, thây 1 nguoi đan ông đang dìu em tâp đi . Co le, Lang đa thông bao cho gia đinh. Khuôn măt nguoi đan ông cao gây phang phât nôi buôn, su khăc khô; tuy nhiên không qua tiêu tuy so voi su tuong tuong cua minh vê bô me cua nhung đua tre con Lang - nhung ông bô , ba me lam lu ca 1 đoi ma vân không thê nuôi nôi cai hinh hai mau mu do minh đe ra. Va môt nguoi đan ba xuât hiên - không đep nhung trông chi sang sua, sach se. Minh hoi thât vong ( Các PH HS khac thê nao cung đuoc, nhung nêu PH cua tre lang ma không com coi, xac xo, minh chang thê châp nhân va tha thu đuoc). Tro chuyên voi Huê 1 luc, minh quay sang cuoi hoi : " Chi la me cua chau ? " ( minh muôn biêt chinh xac đây co phai la me em không ). Nguoi đan ba nguong ngiu, lung tung. Có le, đây chi la nguoi phu nu đa " chăp vá " voi bô Huê khi không còn chung sông voi me em mà cuôc đoi ông lai chua hêt no đàn bà.
Minh ra vê, long triu năng khi nho lai nhung giot nuoc măt lăn dai trên ma cua Huê khi thây minh đên thăm. Minh dùng giây, lau nuoc măt cho em, đông viên em can đam vi tât ca đa qua rôi, em cân phai binh phuc đê vê con thi HK voi cac ban... Got giay cang bám riêt măt sàn hành lang bênh viên khi chot nho sang nay bon tre khoe voi minh : " Nha sô 7 co em be moi cô à! ". 1 sinh linh bé bong chao đoi - voi gia đinh nay la niêm HP tôt cùng, voi gia đinh kia la niêm khat khao chay bong, và voi không it gia đinh khac thi vi nhiêu ly do, ho đa sinh ra chung, đa đê chung tu vât lôn voi bao nhiêu cay đăng, song gio phu phàng , va cuôi cung thi theo quy luât cua tu nhiên, chúng lai chêt đi nhu chua bao gio đuoc có măt trên coi đoi nay... Dâu sao thi voi viêc Lang đon vê em be moi, lu tre se nha sô 7 se co thêm trach nhiêm, chung se tu cam thây minh lon hon, cân phai biêt giup me chăm em, chung se co em la niêm vui, la soi dây găn kêt. Mong la thê ... Chua gi hêt ma sang nay, bon tre vua lam bai thi, vua than van trong vui ve : " Cô oi tui con phai giăt tã quá chung luôn". Phai rôi, vi đua tre bât hanh moi bi bo roi kia con đo hon, chi moi hon 1 thang tuôi mà... Câu chuc cho moi điêu tôt đep, binh an! Mong sao cho đua bé lon thât nhanh, minh se day no phai biêt on me, các anh chi đa hêt long yêu thuong chăm soc no - tinh yêu thuong cua nhung con nguoi không ruôt ra mau mu...

Flute

Bây gio la 3h sáng, roi ret căm, vay ma phai vung ra khoi chăn,  ...
FM đang mo flute. Bop nghet tim minh ! Cái âm thanh cua loai nhac cu ... " ma quai". Giua tiêng ngân cua không gian yên tinh, lăng ngăt, flute cu thanh than chay... Bây gio thi minh đa hiêu tai sao tu khi biêt đên loai nhac cu nay, co thoi gian minh gân nhu quên hăn đi nhung loai nhac cu khac ma 1 thoi minh say đăm. Minh " bôi bac" voi su reo rat, da diêt đên thăt lòng cua saxo; minh tho o voi su ngâu hung cua guitar, su sang trong cua piano; hoan toan ho hung voi su uy nghi cua trompet; cung chăng đoai hoai đên su kiêu hanh cua violon...Su thanh than, thanh thoi - đo la suc manh không bên bo cua flute... Nhung cung thât ki la, su thanh than đo lai lam cho nguoi ta phai cuông quyt, vôi vang tìm su giai thoat, trôn chay - nêu không, tung tê bào cua tâm hôn nhu se săt, nhu nghet tho...
Minh sôt, sôt phung phung giua luc công viêc ngâp đâu va tâm hôn cân su can đam...
Hêt flute rôi. Bi gio la ca si Phuong Anh voi bai hat " Uoc gi " . Bai hat thiêt tha, nông nàn cu thuc giuc nguoi ta uoc ao, hy vong nhung cung chinh no lai câm tay ta, dân ta đên, đê ta đung truoc 1 su thât phu phang: " ta đang uoc, chi la "uoc" ma thôi": su thât la trong cuôc đoi co nhung vi sao không bao gio voi toi, co nhung điêu uoc không bao gio đat đuoc, chinh vi vây ma anh đa ra đi, em không có co hôi đê noi voi anh răng " em luôn nho anh va em chi co anh thôi". Loi bai hat nhe nhang, đon gian ma sao cay đăng đên thê nhi ?! Ta thâm thia đuoc gia tri cua co hôi, cua thoi gian, cua su trân trong, giu gin ...
Van biêt uoc chi đê ma uoc, ta cung ghet su cho đoi biêt chung nao, nhung ta vân chăng biêt lam gi ngoai im lang uoc ao, cho đoi. Co phep nhiêm mau nao danh cho riêng ta trong nhung ngay đâu Năm Moi? Có chuyên bay nao ha canh, co mua xuân nao vê tu phia xa xôi???