Chủ Nhật, 27 tháng 1, 2008

Không như mình tưởng

Toi qua đoc đuoc nhung dòng tâm su cua N moi biêt răng cuôc sông chăng có gì giông hoàn toàn voi nhung gì ta đang đuoc thây...
Môi khi con nguoi manh liêt trong mình trôi dây, môi khi khát vong quây đap tro vê, mình thuong ganh ty voi N vì N đang đuoc vùng vây o 1 chân troi rông lon. So sánh N voi nhung nguoi ban thân thiêt mà mình tin yêu, mình thât vong vê ho boi ho lãng phí quá nhiêu thoi gian. So sánh N voi nhung nguoi ban cùng đi du hoc nhu C, minh thây N may măn vì ngoai viêc hoc ra đuoc nha nuoc lo hêt, chăng phai lo lăng gì...Mình không hê biêt răng su bình yên có nhung cam bây riêng cua nó...
Thì ra nuoc Nga chăng phai chi có tâm hôn Nga hôn hâu, nhung bô búp bê xinh xăn, nhung bông hoa tuyêt trăng muôt và nhung rung bach duong lang man đa luôn là nguôn đê tài bât tân cua cánh đông thi ca. Đêm wa, lặng người trước những lời N chia sẻ về 6 năm học ở đất nước Nga huyền thoại. Những chuỗi ngày quá khắc nghiệt! 1 cuộc chiến đấu quá khốc liệt, không cân sức giữa sự non trẻ, la lẫm ở xứ người với những khó khăn, cạm bẫy... Đấu tranh với ngoại cảnh, với chính bản thân mình. Thử thách cao ngút ngàn cần vượt qua trong khi những người bạn đồng hành xung quanh thì gục ngã - họ không chỉ đầu hàng thử thách mà còn đầu hàng cả số phận nơi đất khách quê người : những dòng chữ ăn năn để lại, gửi lại cả sự tin yêu kì vọng của bố mẹ ở quê nhà, chỉ mang theo sự tuyệt vọng với vết thương sâu hoắm ở bụng và quyết định quyên sinh...Tất cả chỉ còn lại hũ tro tàn sau khi hoả táng...
Bạn N đã kết thúc chuỗi ngày du học của mình 1 cách bi thảm như thế, N cua ngày nào hiền lành đến khờ khạo cũng từng tìm quên trong khói thuốc và 1 tuần những 5-7 ngày say, Hiếu " cò " 9/1 cũng trở về làm lại từ đầu tại ngôi trường Thuỷ Sản 1 thời bị chê bai, hắt hủi... Miền đất hứa - theo 1 nghĩa hẹp lại trở thành mảnh đất chết : chết của thời gian, chết của khát khao, ước vong ; chết của tuổi thanh xuân... Ở Nga là như thế đấy, dù không phải là tất cả...

Cảm ơn cuộc đời vì trên đất Pháp xa xôi, Hiếu và Hiệu đã vững vàng, đủ bản lĩnh. Nam chuân bị tạm biệt xứ sở bạch dương quay về với " trọn ven niềm vui " sau 6 năm ròng dùi mài kinh sử ( dùi mài cả những gì khác nữa thì mình không biết hết được
). Chương cũng sắp trả xong " nợ tang bồng " ở đất nước Kănguru lắm huy hoàng nhưng cũng có thừa những nhọc nhằn, gian khó ...

Ngày mai tất cả khó khăn, vui buồn sẽ chỉ còn là qúa khứ. Quá khứ ngọt ngào bởi có sự hiện hữu của sức mạnh chiến thắng ngoại cảnh, của bản lĩnh chiến thắng bản thân, của sự thành công - đạt được ước mơ mình đã vượt qua tất cả để miệt mài vươn tới. Quá khứ còn đáng trân trọng bởi những nhức nhối, day dứt, xót xa của 1 thời tuổi trẻ nhiều thăng trầm, giông bão...
Cầu chuc cho tất cả thành đạt, bình yên ... !!!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét