Thứ Tư, 26 tháng 3, 2008

ĐÊM CỦA TÌNH YÊU THƯƠNG ...


Mọi người đã về gần hết, lững thững bước giữa niềm vui tràn ngập, thêm 1 lần nữa tôi hiểu, tin rằng : trong cuộc đời, điều kì diệu vẫn xảy ra...

Đêm văn nghệ mừng sinh nhật Đoàn 77 tuổi và để gây quỹ " HS nghèo hiếu học " của chúng tôi đã thành công ngoài sức tưởng tượng với tổng số tiền thu được từ sự đóng góp của quý vị PH và các nhà hảo tâm là 25.205.000đ. Trong đó, riêng công ty Highland Tours đã ủng hộ 13.000.000đ. Nếu tính cả số tiền bán vé, con số ấy sẽ còn lung linh hơn nhiều....

Highland Tours với vị Giám đốc rất trẻ ( 27 tuổi ), chỉ lên trao số tiền ủng hộ mà từ chối cuộc phỏng vấn và khoảng thời gian chúng tôi dành riêng để công ty có cơ hội giới thiệu, tiếp thị - thậm chí là " đánh bóng " tên tuổi của mình...

Số tiền quyên góp được luôn được cập nhật công khai suốt đêm văn nghệ. Làm MC, tôi và chị Minh cứ lâng lâng bay bổng khi niềm vui cứ lớn thêm lên, dài mãi ra theo danh sách ủng hộ, theo sự nhảy nhót của những con số.

Những học sinh của tôi : bố mẹ bất hoà, cha rượu chè, mẹ bài bạc...Những bóng dáng nhỏ bé, liêu xiêu; những kẻ bộ hành cô độc mà cuộc đời cứ lắm nhọc nhằn, gian khó... Chẳng nhiều nhặn gì với giá trị của những xuất học bổng được trao nhưng nó là sự cổ vũ động viên, là bàn tay siết chặt... Can đảm lên, các em nhé, mong cho các em " chân cứng đá mềm "...

Đêm muộn. Sau 1 bát cháo loãng ban hậu cần chuẩn bị cho anh em sau đêm diễn, tôi ra về với 1 tâm trạng khó tả...Phía đằng xa, vầng trăng bỗng trở nên chấp chới, bỗng phải nép mình khuyết méo nhường chỗ cho niềm vui trọn vẹn, viên mãn của thầy trò chúng tôi đêm nay...





















Thứ Ba, 18 tháng 3, 2008

18/3

14h50':

09578706...Nhớ ánh mắt Thảo nhìn Thuỷ đầy lo lắng. Bỏ học tí nữa không được thi. Nhớ bát cháo Thảo mua Thuỷ ăn hết vèo vì Thảo mua cháo nhiều thịt hơn bọn nó.Nhớ lần đầu tiên gặp Thảo. Ghét.
09578706: Không hiểu sao rất nhiều lần Thuỷ không thể nói lời cảm ơn Thảo. Vì Thuỷ sợ Thảo mắng và thấy như vậy lại có lỗi với Thảo. Nhưng mà Thảo ơi, Thảo là người bạn luôn giúp Thuỷ khi khó khăn. Ghi trong lòng vậy.

Thuỷ bị tai nạn, nằm nhớ về thời SV, lục thấy hình ảnh của mình...Uh, cái thời trong trẻo...
Lần đó Thuỷ bị loét dạ dày, bạn bè hết hồn vì chẳng hiểu sao Thuỷ cứ khóc tu tu, ôm bụng lăn trên giường lăn xuống. KTX lạ lẫm vì mới nhập học, chưa quen thân ai, đứa nào cũng mới xa nhà, luôn ở thế " thủ ". Mình ở lại bệnh viện với Thuỷ, 3 ngày, bỏ quá 20% số tiết, suýt nữa bị cấm thi...1 buổi sáng, mình mua cháo về, năn nỉ mãi Thuỷ mới ăn với điều kiện là ăn xong mình sẽ mua cho Thuỷ 1 cây kẹo " Ngọt ngào như vòng tay âu yếm ". Thuỷ ăn xong, mình vừa chạy xuống căng tin thì thấy cô chú giường bên cạnh gọi toáng lên : " Con vào xem bạn con sao chứ nó khóc la quá chừng ". Mình khóc như mưa gọi bác sĩ ầm ĩ khi thấy Thuỷ lăn lộn trên giường, sợ cô bạn ...chết vì bát cháo mình mua có vấn đề...

Nhớ về Thuỷ lại nhớ về Minh lớp Lý - cô bạn cùng phòng KTX. Minh bị ốm, nửa đêm lết xuống uống nước thì bị xỉu. Hộc tốc chở Minh xuống BV... Mình ở lại, khi BS chuyền nước cho Minh, mình mệt quá nằm ké cái chiếu ở hành lang thiếp đi 1 chút. Minh muốn đi WC nhưng không gọi mình, tự đi, huyết áp tụt đột ngột, Minh lại xỉu. Mình bật dậy khi thấy BS, y tá chạy rầm rầm, bình ôxy, máy điện tim được đẩy hết vào phòng. BS căng thẳng xốc tim cho Minh rồi gắm trên người Minh đủ thứ dây điện...Minh mê man, còn mình lại được 1 phen khóc hết nước mắt...

Những lúc bạn bè đến thăm đông thì ổn, khi bạn bè về hết rồi thì 2 người thay nhau doạ mình như thế đó... Giờ nhớ lại vẫn còn rưng rưng... Cái thời yêu thương nhau thắm thiết, luôn hết lòng vì nhau...

16h01':

09767880: ( Mẹ Thảo Uyên - 1 HS cũ ): Mải miết với công việc, tất bật với chuyện cơm áo gạo tiền mà thời gian qua đi lúc nào không biếc...Mùng 8 tháng 3 qua đi dật mình nhớ ra thấy mình thật tệ. ( ông nội Thảo Uyên đang nằm viện).. Nhân ngày Q.T chị chúc cô trẻ khoẻ luôn xinh đẹp như ngày nào. Chúc GD hạnh phúc.
Thương quá những dòng tin nhắn vụng về vẫn còn sai nhiều lỗi chính tả...
Thỉnh thoảng vẫn nhận được 1 tin nhắn cảm động như thế từ mẹ Thảo Uyên - cô học trò nhỏ chuyển trường từ năm ngoái. Năm nay mùa đông thật dài, và dường như lạnh hơn vì chẳng còn ai tặng mình hoa sữa mỗi ngày...Nhớ mãi hình ảnh cô bé tóc dài, ham học hỏi và đặc biệt là Thu về không bao giờ quên hái hoa sữa cho mình mỗi ngày: nếu mình có tiết thì những nụ hoa be bé, trắng xinh luôn được đặt trang trọng trên bàn GV, ngày mình không có tiết thì Uyên luôn chạy tới đặt vào tay mình... Những bông hoa trong túi áo lạnh luôn làm bàn tay mình nồng nàn, ấm áp...

Một buổi chiều ngập tràn HP!

Thứ Tư, 12 tháng 3, 2008

sẽ viết cho H...


Ở trường, vừa thấy mặt mình, cô bạn đã đưa quyển vở, " cầu cứu " : " Thảo ơi viết cho H cái gì đó đi ! ". Mình cảm nhận được : H đã...vỡ.

Về đến nhà, chưa kịp thở thì H lại nhắn tin, thiết tha : " Viết cho H cái gì đó đi, nhiều , thật nhiều vào. Đúng là cho dù có trải lòng mình ra đến thế nào thì cuối cùng mình vẫn là người gặm nhấm và quay quắt với riêng mình mà thôi. Thảo ơi! Thực sự lần này H kiệt sức rồi. Kiệt cả niềm tin và tình yêu vào bất cứ cái gì. Đừng bảo H mạnh mẽ nữa nhé. H đang rất muốn yếu đuối và cần yếu đuối để nhẹ nhõm thực sự Thảo ạ..."

Vẫn còn chơi vơi đến thế kia hả H ? Uh, sẽ viết, sẽ viết để H thấy rằng thật ra chính tôi cũng quen với nỗi buồn nhiều hơn niềm vui, thân với đớn đau nhiều hơn hạnh phúc. Nhưng tôi vẫn luôn can đảm bước đi...Tôi kiên nhẫn để trải qua từng ngày...Tôi can đảm chẳng phải vì tôi mạnh mẽ mà tôi can đảm vì tôi biết rõ: tôi yếu mềm. Tôi lội qua sóng gió của cuộc đời, bão tố của lòng mình 1 cách kiên cường vì tôi không thể để tôi bị đau lâu hơn, vì nỗi đắng cay đôi khi vượt quá sức chịu đựng. Mọi người có thể nhìn tôi quằn quại, gào thét 1 cách mỉa mai khi họ nghĩ rằng tôi cường điệu hoá cảm xúc của chính mình nhưng họ có bao giờ sống hết mình, yêu ai đó bằng tất cả sức mạnh của trái tim, tin ai đó 1 cách tuyệt đối để có nỗi đau trọn vẹn như tôi ? Tôi phải đấu tranh với sự mềm yếu của bản thân để dám vứt bỏ, dám chấp nhận để dám hy vọng, đợi chờ...

Tôi không bắt H phải mạnh mẽ nữa, cứ khóc đi - nếu có thể. Cứ để trái tim mình còn biết đau để còn được biết rằng mình vẫn sống, vẫn yêu cuộc đời - đó là " chuyện bình thường, quá đỗi bình thường với những trái tim ai còn biết yêu thương " ( lời tựa cho 1 đĩa nhạc của Phú Quang tôi đã chép cho H, H có nhớ ? )
18h50':
Cũng đã viết cho H, viết thật nhiều , viết bằng tất cả sự ân cần dù mình không cho rằng H xứng đáng để mình hết lòng như thế... Bất giác mình nhớ lại có lần 2 đứa đi chơi, mình bảo : " tui không diễn được " thì ngay lập tức H cười ha hả, hào hứng nói ngay như cướp lấy lời mình : " nhưng tui vẫn diễn được, bà thấy không ?". H cười hả hê, tự mãn như vừa được là kẻ thắng cuộc trong 1 trận đấu gay go, cân sức... Mình thất vọng, thấy H trở nên nhỏ bé. Vậy nên có lần mình nói : " H có thừa mãnh liệt nhưng thiếu 1 chút bất cần, H " khát sạch " nhưng thiếu lòng can đảm". Gần đây nghĩ lại, thấy đó cũng là điều hợp lý, H có hoàn cảnh của H, H là H. Hơn nữa, cân bằng được như H có lẽ tốt hơn... Được khôn ngoan và khôn ngoan được là điều tốt. Như mình chắc chắn là không tốt nhưng không như vậy chắc chắn sẽ có1 điều không tốt lớn hơn: cái "tôi" của mình phần nào sẽ bị méo mó. Mình phải thoả mãn mình 1 cách đàng hoàng, tử tế.
Trở về với vết nứt của trái tim, mong sao H sẽ mở lòng mình để
dịu dàng sẽ quay về
bình yên lên tiếng
và ngọt ngào sẽ vỗ cánh bay lên...
Chiều nay đang đánh cầu lông, đang la hét ầm ĩ trong hội trường thì H nhắn tin : " Tìm mua và đọc "Đường yêu " của Kiều Thị Bích Hậu đi. Có Thảo trong đó đấy."
Mình thì muốn H mua và đọc " Bức thư của người đàn bà không quen " của S.Zweig...