- 8h bình minh, lóp ngóp lên mạng...Vào blog của chị, nó đọc được những dòng thơ mà chưa cần nhắn tin hỏi nó cũng đoán là chị viết cho riêng nó...
Giá như lúc yêu, em yêu chỉ nửa chừng
Đắm say một nửa và hiến dâng một nửa
Vài dòng thơ với cái giọng tâm tình, thủ thỉ... Nó nghe sống mũi cay cay...Và thấm thía!Đắm say một nửa và hiến dâng một nửa
- Giá như...
- Tối qua nó còn ngậm ngùi với dòng kí ức về 1 người mà nó đã từng vô cùng yêu thương - 1 đồng nghiệp... Đến tận giờ phút này, nó vẫn cứ thấy xót xa, đắng đót... Nó đáp lại lời mời bằng 1 câu trả lời nước đôi, bố già khuyên: " Con nên đến ", tối bố già phải gọi lại nó mới đến... Nó không nhớ nhà, chồng chị phải xuống đón...
Bữa tiệc nhỏ tổng kết tết, ầm ĩ, râm ran... Nó cũng nói cười, cũng ngật ngưỡng, nhưng tâm trí lại lặng lẽ lần về những ngày đầu tiên... Ngày ấy, mới về trường, nó sống thật " đã ". Nó cũng được chị yêu thương, sau đó không hiểu chính xác vì sao mà chị lại quay lưng, đập nó te tua, dội lên đầu nó bao nhiêu sóng gió...Sau rất nhiều tổn thương, cuối cùng nó cũng nhận được những tin nhắn, những lời xin lỗi đầy ân hận, đau đớn của chị... Nhưng, bát nước đã đổ đi rồi... Giờ, có thể nó đã nhìn được chị, nói cười với chị, nhưng vết thương và khoảng trống trong lòng nó thì không có cách nào lành lặn, lấp đầy... Nó là thế, không thể làm gì được với 1 niềm tin bị thối rữa...Nó đã sống hết mình, tin yêu hết mình và tổn thương hết mình...
* Giá mà ngày ấy nó giữ lại cho mình 1 nửa niềm tin.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét