Thứ Hai, 13 tháng 2, 2012

Trời xanh không đẹp


Sáng, dắt xe ra khỏi nhà, vội vã đến trường cho kịp giờ chào cờ...

Một mảnh trăng nhợt nhạt cuối trời xa. Phờ phạc. Khuyết tàn quá nửa...Như 1 cô gái sau những ngày dại khờ yêu, điên cuồng sống, ngơ ngác quay về sau những hoan tàn lạc tận...

Mặt trời vén màn, luồn nắng vào làn sương mờ đục, cố hong khô cái u hoài buổi sớm rồi buộc gió thành sợi lê thê, vướng vào vai áo. Lạnh!

Nhà xe giáo viên được rải một thảm lá vàng đỏ quạch... Có lẽ, những chiếc lá già đã gói trọn cuộc đời mình trong nhịp thở khó nhọc đêm qua - trước khi nhường chỗ cho những lộc non đang thổn thức...

Sáng đi chào cờ sớm, không kịp rót vào người lấy 1 ngụm cà phê. Hết tiết 2, nó 100% hết 1 ly cà phê sữa. Cảm giác như cái thứ dung dịch đăng đắng ấy chảy đến đâu, các tế bào trong cơ thể nó mở mắt, hò reo đến đấy...

Lúc bấy giờ nó mới kịp cảm nhận sân trường giòn nắng - cái non tơ, trong vắt đầu ngày. Những cây bàng đã thay xong áo khỏe khoắn xòe tay hân hoan hứng nắng. Ở một vài cây khác, những chiếc lá già lại như rên lên đau đớn bởi bước chân nhún nhảy của những tia nắng non trẻ tinh nghịch, vô tâm...





Nó khẽ rùng mình khi ngước nhìn mà không tìm nổi lấy 1 làn mây mỏng. Bầu trời rộng cao hoang vắng không 1 sự phiền nhiễu... Một sắc xanh rắn đanh, lạnh lùng và  ích kỉ...

Lần đầu tiên nó thấy trời xanh không đẹp...

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét