Thứ Tư, 30 tháng 7, 2008

Ngày giỗ em...

Đáng mến yêu!
Hôm nay là ngày bạn bè đến thăm em…
Vậy là đã 3 năm rồi đó Đ - 3 năm kể từ cái buổi tối định mệnh ấy…
Chị đi dạy được 3 năm – cũng chừng ấy thời gian bạn bè em được đứng trên bục giảng… Còn em, chị cứ xót xa mãi vì em chưa kịp chính thức được là thầy giáo ngày nào…Ngày ấy, chỉ còn gần 1 tháng nữa là năm học mới bắt đầu…Năm học đầu tiên mình được là những thầy, cô giáo...
Ngày giỗ em luôn là ngày bạn bè họp mặt… hình như đó là 1 trong rất ít ngày nhà em đông người, rộn ràng, vui vẻ… Chỉ là cái vui vẻ ngượng ngùng thôi em à. Chẳng hẹn, chẳng cần nhắc nhở, bạn bè tự nhớ ngày của em để rồi lũ lượt kéo nhau về, ríu rít kể cho bố mẹ em với bạn bè nghe về công việc, cuộc sống…Và nhớ em!
Đứng trước bàn thờ em, vẫn là cái buốt nhói, xót xa của ngày cũ... Dù đã 3 năm trôi qua...
Năm nay chị không giúp bố mẹ làm cơm cho em được. Chị bận họp đến tận trưa. Anh Tâm dạy xong cũng phóng từ trong Cam Ranh ra, đến nơi lúc 12hkém. Có Khoa và vài người bạn của em nữa, chị không biết tên. Năm nay bọn cái Hương, cái Huệ và thằng Tùng không về… Chị tin là không phải vì họ không nhớ em mà vì bận học chuyên môn…
Em vui không Đáng ? Và có thấy ấm lòng vì bạn bè luôn nhớ về em ?