Thứ Tư, 12 tháng 3, 2008

sẽ viết cho H...


Ở trường, vừa thấy mặt mình, cô bạn đã đưa quyển vở, " cầu cứu " : " Thảo ơi viết cho H cái gì đó đi ! ". Mình cảm nhận được : H đã...vỡ.

Về đến nhà, chưa kịp thở thì H lại nhắn tin, thiết tha : " Viết cho H cái gì đó đi, nhiều , thật nhiều vào. Đúng là cho dù có trải lòng mình ra đến thế nào thì cuối cùng mình vẫn là người gặm nhấm và quay quắt với riêng mình mà thôi. Thảo ơi! Thực sự lần này H kiệt sức rồi. Kiệt cả niềm tin và tình yêu vào bất cứ cái gì. Đừng bảo H mạnh mẽ nữa nhé. H đang rất muốn yếu đuối và cần yếu đuối để nhẹ nhõm thực sự Thảo ạ..."

Vẫn còn chơi vơi đến thế kia hả H ? Uh, sẽ viết, sẽ viết để H thấy rằng thật ra chính tôi cũng quen với nỗi buồn nhiều hơn niềm vui, thân với đớn đau nhiều hơn hạnh phúc. Nhưng tôi vẫn luôn can đảm bước đi...Tôi kiên nhẫn để trải qua từng ngày...Tôi can đảm chẳng phải vì tôi mạnh mẽ mà tôi can đảm vì tôi biết rõ: tôi yếu mềm. Tôi lội qua sóng gió của cuộc đời, bão tố của lòng mình 1 cách kiên cường vì tôi không thể để tôi bị đau lâu hơn, vì nỗi đắng cay đôi khi vượt quá sức chịu đựng. Mọi người có thể nhìn tôi quằn quại, gào thét 1 cách mỉa mai khi họ nghĩ rằng tôi cường điệu hoá cảm xúc của chính mình nhưng họ có bao giờ sống hết mình, yêu ai đó bằng tất cả sức mạnh của trái tim, tin ai đó 1 cách tuyệt đối để có nỗi đau trọn vẹn như tôi ? Tôi phải đấu tranh với sự mềm yếu của bản thân để dám vứt bỏ, dám chấp nhận để dám hy vọng, đợi chờ...

Tôi không bắt H phải mạnh mẽ nữa, cứ khóc đi - nếu có thể. Cứ để trái tim mình còn biết đau để còn được biết rằng mình vẫn sống, vẫn yêu cuộc đời - đó là " chuyện bình thường, quá đỗi bình thường với những trái tim ai còn biết yêu thương " ( lời tựa cho 1 đĩa nhạc của Phú Quang tôi đã chép cho H, H có nhớ ? )
18h50':
Cũng đã viết cho H, viết thật nhiều , viết bằng tất cả sự ân cần dù mình không cho rằng H xứng đáng để mình hết lòng như thế... Bất giác mình nhớ lại có lần 2 đứa đi chơi, mình bảo : " tui không diễn được " thì ngay lập tức H cười ha hả, hào hứng nói ngay như cướp lấy lời mình : " nhưng tui vẫn diễn được, bà thấy không ?". H cười hả hê, tự mãn như vừa được là kẻ thắng cuộc trong 1 trận đấu gay go, cân sức... Mình thất vọng, thấy H trở nên nhỏ bé. Vậy nên có lần mình nói : " H có thừa mãnh liệt nhưng thiếu 1 chút bất cần, H " khát sạch " nhưng thiếu lòng can đảm". Gần đây nghĩ lại, thấy đó cũng là điều hợp lý, H có hoàn cảnh của H, H là H. Hơn nữa, cân bằng được như H có lẽ tốt hơn... Được khôn ngoan và khôn ngoan được là điều tốt. Như mình chắc chắn là không tốt nhưng không như vậy chắc chắn sẽ có1 điều không tốt lớn hơn: cái "tôi" của mình phần nào sẽ bị méo mó. Mình phải thoả mãn mình 1 cách đàng hoàng, tử tế.
Trở về với vết nứt của trái tim, mong sao H sẽ mở lòng mình để
dịu dàng sẽ quay về
bình yên lên tiếng
và ngọt ngào sẽ vỗ cánh bay lên...
Chiều nay đang đánh cầu lông, đang la hét ầm ĩ trong hội trường thì H nhắn tin : " Tìm mua và đọc "Đường yêu " của Kiều Thị Bích Hậu đi. Có Thảo trong đó đấy."
Mình thì muốn H mua và đọc " Bức thư của người đàn bà không quen " của S.Zweig...



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét