Chủ Nhật, 9 tháng 1, 2011

Đèn lại sáng


Ngày nào cũng ngắm nhìn nhưng lại chẳng biết những ngọn đèn bắt tôm kia đã lặng lẽ sáng từ lúc nào... Mặt biển ngày càng sáng... Cũng cố gắng không vô cảm nhưng vẫn phải chối từ tất cả những gì gắn với ý niệm về thời gian... Quên ngày tháng...

Đã đến sống ở làng biển này sang năm thứ 7, đã quen với những mùa đánh bắt ở đây, và lại càng yêu hơn những ngọn đèn cứ đến mùa gió lớn lại sáng trắng cả 1 vùng... Gió càng lớn, những chú tôm bé xíu sẽ càng thi nhau chui vào những cây gỗ được khoan sẵn lỗ... Chúng đã trốn nỗi sợ hãi này bằng cách nép mình vào 1 mối hiểm nguy lớn hơn mà chúng không hề biết...

Nha Trang đầu xuân - dịu dàng nắng... Thế là đã qua những ngày sương mù bao trùm cả thành phố... Vẫn gió, vẫn lạnh, nhưng nắng đã lên - cái nắng trong veo, cái nắng dịu dàng rực rỡ...

Thời gian qua, tâm trạng của mình mỗi ngày luôn đầy biến động...
 Buổi sáng là niềm vui khẽ khàng... 1 chút thôi... cái niềm vui mong manh dễ vỡ, dễ tan... Uhm, 1 chút rộn ràng mỗi khi đang dạy, nhìn ra ngoài của sổ, thấy những ngọn phi lao ngả nghiêng theo gió nhưng vẫn vươn mình về phía mặt trời... Không những phiến lá mượt mà nhưng sao nhìn chúng vẫn non tơ vào sáng sớm...
Buổi chiều là cái giông gió khi 1 mình cà phê đếm sóng... Biển chẳng ngăn ngắt như mùa hè mà là cái xanh tái mệt mỏi. Gió vô tình đến là tàn nhẫn, vậy mà sóng cứ mù quáng nhoài người theo...Cái mờ đục của biển trời mênh mông là thế vẫn bị màn sương mù của lòng người nuốt chửng...
Buổi tối, lòng thường thắt lại khi nhìn ra vùng biển sáng choang... Không hiểu vì sao...

Hôm nay, chị Minh gọi đi ăn rồi karaoke... Anh Nam - bạn chị Minh hát " Đôi bờ". Mình cảnh cáo: " riêng bài này, anh mà hát dở là em nghỉ chơi "...
" Đôi bờ đâu cách xa..."... Xa lắm đấy chứ...

Có lẽ anh sửng sốt, thậm chí là cực sốc khi nhận được tin nhắn của mình... Không sao đâu anh ạ, Thảo là như thế đấy...Em tỉ mỉ, ngớ ngẩn, dại khờ...

Thứ Hai, 3 tháng 1, 2011

Năm Mới

Vậy là đã đi qua năm Canh Dần kinh hoàng, khủng khiếp... Đầu năm, đi xem, thầy bói phán như đinh đóng cột : " Năm nay mày chẳng có gì ngoài nước mắt ". Quả thế thật. Những nỗi buồn đau, cay đắng cứ lần lượt được bày ra như những món ăn của 1 bữa tiệc thịnh soạn, cầu kì - đủ món. Mình cứ gạt nước mắt, lặng lẽ, từ từ thưởng thức...
Nếu 1 năm như thế này lặp lại lần nữa, mình không dám chắc có thể vượt qua ...
Ngoái đầu nhìn lại, rùng mình...!!! Dẫu không hài lòng và tự khâm phục bản thân lắm vì cái cách mình đi xuyên qua những nỗi buồn, biến cố nhưng để lội qua chừng ấy bão giông trong 365 ngày đằng đẵng thì việc bây giờ mình còn ở đây đã là 1 điều dũng cảm...
Như những dư chấn của 1 trận động đất thảm khốc, nhiều đau thương, những ngày đầu năm mới vẫn u buồn, ảm đạm...

Hôm qua , lang thang đi lùng đồ si. Tiệm si quen của mình toàn hàng tuyển thuộc loại đẹp nhất NT. Thấy mấy cái váy xoa xòe hoang dã thật đẹp - đúng với gu của con bạn thân nhất nên hào hứng đt gọi nó ngay. Nó không sang được, năn nỉ mình mua giùm. Hồi giờ mình với nó luôn " lệch " gu thẩm mĩ. Mình cũng ngần ngại nhưng cuối cùng thì thấy váy đẹp quá, giá cả quá hợp lí nên mạnh dạn quyết thử cho nó 1 cái. Trưa muộn lắm rồi nhưng cũng hí ha hí hửng chạy thẳng vào nhà đưa cho nó. Chờ 1 lúc thì bạn thân về, phán 1 câu rất " gọn gàng ": " Đồ si mà 8 chục là quá đắt!". Với tính cách của mình bình thường thì lành làm gáo vỡ làm muôi, nhưng không hiểu sao lúc ấy mình lại trợn mắt, nuốt cái cục đắng ngắt ấy xuống rồi mặc cho nó cứ lửng lơ ở cổ... Lặng lẽ ra về với 1 lời tự nhủ : " Lần này và mãi mãi..."

***************************
Viết cho em...
Chị cứ luôn miệng bảo rằng : " Chị luôn ủng hộ mọi quyết định của em " nhưng khi em đã đưa ra quyết định của mình rồi thì chị lại thấy đau như thể cái cơ thể và tâm hồn của bà mẹ trẻ đang oằn lên vì đau đớn kia là chính mình vậy...
Giờ thì chị lại ao ước : Tất cả những gì em nói với chị đều là đùa giỡn. Tại sao lại bắt chị chúc mừng cho nỗi bất hạnh, nghiệt ngã của em ?
Chị biết rằng nếu giữ lại, em sẽ phải đương đầu với vô vàn sóng gió; con đường của mẹ con em có thể sẽ là 1 con hẻm nhỏ ngoằn ngoèo, sâu hút hút, không tìm thấy nổi 1 đốm sáng...
Nhưng em ơi 1 sinh linh bé nhỏ đang tượng hình, tượng bóng. Có phải là đồ chơi vô tri đâu mà sẵn lòng vứt bỏ khi lỡ tay tạo ra hay làm hỏng? Chỉ người lớn chúng ta mới có thể và có quyền tạo ra nó nhưng có phải vì vậy mà chúng ta có quyền tước đoạt sự sống của nó khi nó mới được hình thành không ?
Chị cũng không biết nữa... Muốn nói thật nhiều nhưng chị biết chị sẽ càng làm em day dứt, đau khổ... Bất lực quá, em ạ...