Ngày nào cũng ngắm nhìn nhưng lại chẳng biết những ngọn đèn bắt tôm kia đã lặng lẽ sáng từ lúc nào... Mặt biển ngày càng sáng... Cũng cố gắng không vô cảm nhưng vẫn phải chối từ tất cả những gì gắn với ý niệm về thời gian... Quên ngày tháng...
Đã đến sống ở làng biển này sang năm thứ 7, đã quen với những mùa đánh bắt ở đây, và lại càng yêu hơn những ngọn đèn cứ đến mùa gió lớn lại sáng trắng cả 1 vùng... Gió càng lớn, những chú tôm bé xíu sẽ càng thi nhau chui vào những cây gỗ được khoan sẵn lỗ... Chúng đã trốn nỗi sợ hãi này bằng cách nép mình vào 1 mối hiểm nguy lớn hơn mà chúng không hề biết...
Nha Trang đầu xuân - dịu dàng nắng... Thế là đã qua những ngày sương mù bao trùm cả thành phố... Vẫn gió, vẫn lạnh, nhưng nắng đã lên - cái nắng trong veo, cái nắng dịu dàng rực rỡ...
Thời gian qua, tâm trạng của mình mỗi ngày luôn đầy biến động...
Buổi sáng là niềm vui khẽ khàng... 1 chút thôi... cái niềm vui mong manh dễ vỡ, dễ tan... Uhm, 1 chút rộn ràng mỗi khi đang dạy, nhìn ra ngoài của sổ, thấy những ngọn phi lao ngả nghiêng theo gió nhưng vẫn vươn mình về phía mặt trời... Không những phiến lá mượt mà nhưng sao nhìn chúng vẫn non tơ vào sáng sớm...
Buổi chiều là cái giông gió khi 1 mình cà phê đếm sóng... Biển chẳng ngăn ngắt như mùa hè mà là cái xanh tái mệt mỏi. Gió vô tình đến là tàn nhẫn, vậy mà sóng cứ mù quáng nhoài người theo...Cái mờ đục của biển trời mênh mông là thế vẫn bị màn sương mù của lòng người nuốt chửng...
Buổi tối, lòng thường thắt lại khi nhìn ra vùng biển sáng choang... Không hiểu vì sao...
Hôm nay, chị Minh gọi đi ăn rồi karaoke... Anh Nam - bạn chị Minh hát " Đôi bờ". Mình cảnh cáo: " riêng bài này, anh mà hát dở là em nghỉ chơi "...
" Đôi bờ đâu cách xa..."... Xa lắm đấy chứ...
Có lẽ anh sửng sốt, thậm chí là cực sốc khi nhận được tin nhắn của mình... Không sao đâu anh ạ, Thảo là như thế đấy...Em tỉ mỉ, ngớ ngẩn, dại khờ...
Đã đến sống ở làng biển này sang năm thứ 7, đã quen với những mùa đánh bắt ở đây, và lại càng yêu hơn những ngọn đèn cứ đến mùa gió lớn lại sáng trắng cả 1 vùng... Gió càng lớn, những chú tôm bé xíu sẽ càng thi nhau chui vào những cây gỗ được khoan sẵn lỗ... Chúng đã trốn nỗi sợ hãi này bằng cách nép mình vào 1 mối hiểm nguy lớn hơn mà chúng không hề biết...
Nha Trang đầu xuân - dịu dàng nắng... Thế là đã qua những ngày sương mù bao trùm cả thành phố... Vẫn gió, vẫn lạnh, nhưng nắng đã lên - cái nắng trong veo, cái nắng dịu dàng rực rỡ...
Thời gian qua, tâm trạng của mình mỗi ngày luôn đầy biến động...
Buổi sáng là niềm vui khẽ khàng... 1 chút thôi... cái niềm vui mong manh dễ vỡ, dễ tan... Uhm, 1 chút rộn ràng mỗi khi đang dạy, nhìn ra ngoài của sổ, thấy những ngọn phi lao ngả nghiêng theo gió nhưng vẫn vươn mình về phía mặt trời... Không những phiến lá mượt mà nhưng sao nhìn chúng vẫn non tơ vào sáng sớm...
Buổi chiều là cái giông gió khi 1 mình cà phê đếm sóng... Biển chẳng ngăn ngắt như mùa hè mà là cái xanh tái mệt mỏi. Gió vô tình đến là tàn nhẫn, vậy mà sóng cứ mù quáng nhoài người theo...Cái mờ đục của biển trời mênh mông là thế vẫn bị màn sương mù của lòng người nuốt chửng...
Buổi tối, lòng thường thắt lại khi nhìn ra vùng biển sáng choang... Không hiểu vì sao...
Hôm nay, chị Minh gọi đi ăn rồi karaoke... Anh Nam - bạn chị Minh hát " Đôi bờ". Mình cảnh cáo: " riêng bài này, anh mà hát dở là em nghỉ chơi "...
" Đôi bờ đâu cách xa..."... Xa lắm đấy chứ...
Có lẽ anh sửng sốt, thậm chí là cực sốc khi nhận được tin nhắn của mình... Không sao đâu anh ạ, Thảo là như thế đấy...Em tỉ mỉ, ngớ ngẩn, dại khờ...