Chủ Nhật, 8 tháng 5, 2011

Chủ nhật


Đêm qua đang thiu thiu ngủ, bỗng " bụp " và khét lét lèn lẹt... Cái ti-vi lăn đùng ra, chết không kịp giẫy...
Vô cùng nhiều việc nên từ chối lời mời cà phê sáng...
Nhưng gần hết buổi sáng vẫn không thể làm được gì... Cứ quanh quẩn đi ra đi vào, khùng khùng điên điên, bứt ra bứt rứt...
Phát hiện ra mình thiếu 1 ly cà phê... Không thể làm được gì nếu không dũng cảm lao ra khỏi nhà...
Góc quán cuối tuần đông đúc... Dạo này đến Trúc Mai Viên, dù khách chật ních quán thì mấy cậu giữ xe cũng chẳng thèm viết số, chỉ cười, hoặc cậu nào không chắc lắm thì hỏi : " 9998 hả chị ?"...
1 cà phê sữa... Đủ thứ âm thanh hỗn tạp...
Nghe đâu đó tiếng tổng sỉ vả 1 vài giáo viên nào đó của 1 vài phụ huynh có con học lớp 9. Nào là đì học sinh trắng trợn, nào là ôn thi Toán 900.000đ, Lí 600.000đ...v.v và v.v...Trong ngành mà thấy xa lạ với " giá " tiền dạy thêm...Vẫn cứ nghĩ khoảng khoảng 500.000đ cho 1 tháng rưỡi luyện vào lớp 10 chứ...
Tự hỏi: Nếu mình mở lớp dạy thêm:
- Bao nhiêu phụ huynh cho con đi học vì kiến thức ?
- Bao nhiêu người cho con đi học chỉ để giải quyết vấn đề về tâm lý ?
SOS chưa tăng lương. Nghe phảng phất trong không khí mùi xăng loại 25.000đ/lít...
Anh xui mình nghe " Nghèo " của Lê Cát Trọng Lý...
Thế hệ tôi
phút chốc vui phút chốc buồn
cười một mình khóc cũng một mình
thừa nhiệt tình thiếu niềm tin giàu hy vọng nhưng nghèo hoài bão
mơ ngày dài bỏ đêm sau hát lời ca nguyền tù túng
...Này trái tim đang dần hoá đá
và làm ra người máy biết yêu
này trái tim mang đầy nghi vấn
và tìm nhau từ trong giấc mơ

Sực nhớ:  dạo này bị chê thậm tệ, không ngóc đầu lên nổi: nào lè béo, xấu, nào là đen, da mặt thì xuống cấp... Bụng bảo dạ: " 30 r, tuổi này phong độ giảm sút cũng hợp lẽ tự nhiên...". Mình cũng tự thấy là dạo này xấu hoàn hảo, nhưng trong thẳm sâu tâm hồn vẫn không muốn thừa nhận... Hôm kia "giả vờ " hỏi chị B : " Em dạo này béo, đen hơ chị"... Hy vọng tràn trề là chị sẽ động viên " không đến nỗi nào..." Không ngờ chị giáng cho 1 câu : " Uh "... Chán hẳn...
Ngụm cà phê  bỗng ngoài vị đắng xuất hiện thêm vị cay... Thôi kệ...Vặn nút điều khiển cho mọi âm thanh nhòe đi... Về...

Thứ Ba, 3 tháng 5, 2011

Đà Lạt ngày thương nhớ...


Vẫn thế, hễ được nghỉ là nghĩ ngay đến ĐL . Mảnh đất ấy mãi mãi sẽ là 1 người tình chung thủy...
Bơ lớ kế hoạch đi Miền Tây, Côn Đảo của trường - mình lặng lẽ với kế hoạch riêng với 2chị đồng nghiệp...
Sau bao nhiêu hồi hộp, lo lăng vì sợ có 1 lí do nào đấy thật hợp lí làm " bể độ", chiếc Innova đã lăn bánh đúng giờ...
Đã dự tính trước khá chu đáo, nhưng tài chính vẫn bị " quác " hơi bị nhiều. Cái gì cũng tăng nhiều so với dự kiến. Đã chuẩn bị là riêng tiền khách sạn sẽ tăng gấp đôi so với ngày thường - nhưng để có 2 phòng ngủ, mỗi ngày phải nôn ra 2 triệu... Nhức hết cả người, nhưng niềm vui, tiếng cười thì miên man...
Phòng ở là 1 không gian rộng lớn có 2 phòng ngủ và 1 phòng khách sinh hoạt chung... Thật tuyệt vời!
2/9 mình lên, Hồ Xuân Hương còn trơ đáy, cỏ mọc xanh ngắt lòng hồ. Hôm nay, Xuân Hương lại lững lờ trôi, kiêu lạ!

 Bầu trời ĐL vẫn thế, trong trẻo đến khó tả với những ngọn thông nghiêng ngả, reo vi vu...

Và phượng tím khắp các nẻo đường bâng khuâng, tư lự:


Ngay khi nhận phòng, mở cửa sổ để đón lạnh vào nhà đã phát hiện ra phía ngoài cửa sổ là nơi làm tình của Chí Phèo - Thị Nở. Trèo của sổ, lao ra ngay...


1chiều trong veo với chị B ở vườn hoa. 2 chị em vô tình, nhờ chị B.N mà có 2 cái váy sinh đôi...

Bọn trẻ con thì không sung sướng gì bằng được đạp vịt

Hồ Xuân Hương 1 chiều đẹp trời...

Đà Lạt chật ních người - cả thành phố như nóng lên

Hàng trăm người vây quanh 1 chiếc xe điều khiển từ xa trên đường phố

Bình ù nè. Sắm đồ nô trả giá, người ta bảo đưa bao nhiêu là hồ hởi đưa ngay

Mình giành chỗ của người bán hàng rong

Và lạc đi trong 1 không khí chợ đêm chỉ riêng Đà lạt mới có

Sáng hôm sau, ở cổng khách sạn, trước khi cà phê, ăn sáng...

Mê cái thành phố này, nhưng chẳng muốn đi đâu ( vì đã giẫm nát cỏ hoa ĐL rồi ) mà mỗi lần lên chỉ muốn cà phê Thanh Thủy, hòa tâm hồn vào dòng nước lững lờ, lạnh ngắt, thờ ơ...Mỗi giọt nước dưới lòng hồ là 1 kỉ niệm...

Bọn trẻ lại sung sướng khi lại được đạp vịt... Niềm vui tuổi nhỏ giản đơn... Chúng không cả thèm chóng chán như người lớn


1 góc quán quen

Nhưng rồi cũng phải lang thang ra chợ.

Trong  shop hoa ở cổng chợ

Lạc vào 1 thế giới toàn những tiếng rao, rộn 1 góc của thành phố yên bình




3 chị em bên 1 người bán hàng rong, ai cũng thích thú với những cái vòng đeo tay thủ công lạ mắt...

Rồi lại lếch thếch kéo nhau ra hồ, khoai nướng, bánh tráng nướng và lòng như trôi cùng với mây trời  Đà Lạt

Cả nhà vui ơi là vui!

Đánh bài búng tai, dụ dỗ bọn trẻ con cho chúng đi ngủ sớm vì đám người lớn còn 1 kẻ thù cần tiêu diệt :  1 tủ lạnh đầy bia. Đêm trước hơn 30lon ken đã bị tiêu diệt từ nửa đêm đến 3h sáng


Buổi sáng này thứ 3 ở ĐL, tan mình trong nắng mới



Rồi thì cũng đến lúc phải ra về

Tạm biệt cao nguyên lộng gió, tạm biệt mây trời Đà Lạt...


Đến NT lúc 13h15', sau 1 trận no say ở nhà hàng Chuông Gió

Cả nhà lại đi câu cá kiếm bữa chiều...

Nhớ!!!!!!!!!!!