Thứ Tư, 23 tháng 2, 2011

Kì lạ chưa????????????

Mỗi tuần đều cho hs nhặt rác 2 lần ở khu vực này, vậy mà đến tận sáng nay mới phát hiện ra...




2 khuôn mặt, 2 tâm hồn, 2 số phận hoàn toàn khác nhau trong cùng 1 thời điểm, 1 điều kiện, 1 hoàn cảnh sống...

Thứ Tư, 16 tháng 2, 2011

Đà Lạt


Trường có kế hoạch tổ chức đi ĐL dịp 8/3...
 Lại là mảnh đất ấy, bầu trời ấy, những cành cây ngọn cỏ ấy...



( Thung lũng Vàng ngày ấy - chưa xa - vẫn còn đây những vì thịt rừng nghi ngút khói )
Vừa rộn ràng khi mọi người nảy ra ý định phượt bằng xe máy, lại vừa nhức nhối với những kỉ niệm không thể nào quên...
Đi? Ở nhà?... Không biết nữa...

Dạy xong 2 tiết, chờ chị Nga cà phê... Từ phòng bảo vệ, thấy sếp đang cười tươi bên cây mai vàng rực giữa sân trường làm mẫu cho mr Thắng chụp hình, mình cũng nhìn vào gương - tự sướng... 29 rồi đấy, sợ nhỉ?!



( Nổi bật trên nền bức tường lem luốc )

( "Bên nách" phòng bảo vệ )
Vẫn ham chơi kinh! Ai cũng động viên: chơi đi, kẻo lấy chồng có con rồi là chấm hết... Mình được đà nên sau 6 năm đi dạy - 30 rồi mà tay vẫn trắng, sạch, không hề bay mùi tiền... Lắm lúc cũng hoảng, nhưng rồi lại tự trấn an: phải chịu khó giữ gìn sức khỏe để mà chơi, mà đi vì nếu không lang thang,cảm nhận, không ham vui thì cuộc sống chỉ là những chuỗi ngày vật lộn đầy nhọc nhằn, cay đắng, cam go cuối cùng lại phải chấp nhận buông xuôi, ngoan ngoãn cho con cháu, mọi người bó chặt tay chân, nhốt vào hòm, chôn chặt xuống đất - biến mất như chưa từng được sinh ra...
Tối qua đi với Sâm tiễn anh chị ra ga về SG. Vé tàu vào SG hình như là 560.000đ. Choáng! Nhưng cũng thấy sướng cả người khi thấy khoang có 4 giường sạch tinh, có bình hoa giả tươi tắn và cả màn hình TV tinh thể lỏng gắn tường...

Lòng lại se thắt khi tưởng tượng về những chuyến đi sắp tới... lại giẫm lên từng tấc đất của kỉ niệm - vui - buồn : sóng sánh tiếng cười, loang lổ những giọt nước mắt...

Thứ Hai, 14 tháng 2, 2011

14/2


14/2 : Giờ chào cờ, ngồi cách xa 1 đoạn, mọi người ngồi san sát nhau giữa 2 hàng ghế, vậy mà chị vẫy mình qua cho bằng được. Mình sang, chị giao nhiệm vụ phải soạn 1 tin nhắn thật ngọt ngào để gửi cho chồng nhân ngày 14/2... Dường như chị không còn đủ tự tin vào bản thân mình... Chị kỳ vọng 1 giáo viên Văn như mình có thể nhắn được 1 cái tin làm anh xúc động đủ để anh nhận lời đi ... uống cà phê với 3 mẹ con chị nhân ngày lễ Valentine... Cuối cùng, 3 mẹ con vẫn phải đi nhậu với mình vì anh bận đi...đá bóng! Hạnh phúc gia đình mà chị đang cố níu giữ nghèo nàn, ọp ẹp đến tội nghiệp!

14/2: Cô học trò người Raklei 1 thời quậy tưng bừng ( quậy mọi cách để được đuổi ra khỏi Làng, được trường đuổi học ) hôm nay về thăm trường, thăm các thầy cô giáo... Cô học trò đen nhẻm có cặp mắt đẹp như mặt nước hồ thu...

14/2: Bỏ học đi nhậu. Uống rượu nho, Red Label, bia Hà Nội rồi cuối cùng là Cam rum... Uống, cười nói, nhưng ánh mắt vẫn dõi theo chị. Chị uống nhiều. Uống như cho quên đi cái buồn bất lực, bế tắc trong lòng...

14/2: Nhận được lời chúc lành từ vài người ... Nhưng cảm nhất là tin nhắn của chị Minh: chúc mình trong giấc mơ đêm nay sẽ được làm công chúa... Công chúa NHÍM không còn hồn hậu, ngây thơ vì đã trải qua quá nhiều cay đắng. Công chúa SAY vì đã đủ thấm đòn để hiểu rằng không phải lúc nào cũng nên tỉnh...

14/2: Trong lúc đang ế ẩm nhưng khi gần đi ngủ lại nhận được tin nhắn của đứa bạn thân can không cho mình yêu anh ấy... Nó sợ mình khổ.
         Mẹ H an tâm, mẹ T bỏ ý định đó từ lâu rồi. Mẹ T biết mình cần gì. Ai cũng nói mẹ T quá kén. Thật ra không phải kén nhưng mẹ T vô cùng thận trọng vì mẹ T hiểu ở đời sẽ có những thứ chỉ có thể chọn đi mà khó có thể chọn lại... Mẹ T đã đủ buồn để biết rằng từ giờ sẽ chỉ đón nhận niềm vui, đã đủ giông gió để biết từ chối những nguy cơ của cơn bão mới, đã đủ thăng trầm để biết kiên nhẫn chờ đợi sự chở che, dịu dàng...