14/2 : Giờ chào cờ, ngồi cách xa 1 đoạn, mọi người ngồi san sát nhau giữa 2 hàng ghế, vậy mà chị vẫy mình qua cho bằng được. Mình sang, chị giao nhiệm vụ phải soạn 1 tin nhắn thật ngọt ngào để gửi cho chồng nhân ngày 14/2... Dường như chị không còn đủ tự tin vào bản thân mình... Chị kỳ vọng 1 giáo viên Văn như mình có thể nhắn được 1 cái tin làm anh xúc động đủ để anh nhận lời đi ... uống cà phê với 3 mẹ con chị nhân ngày lễ Valentine... Cuối cùng, 3 mẹ con vẫn phải đi nhậu với mình vì anh bận đi...đá bóng! Hạnh phúc gia đình mà chị đang cố níu giữ nghèo nàn, ọp ẹp đến tội nghiệp!
14/2: Cô học trò người Raklei 1 thời quậy tưng bừng ( quậy mọi cách để được đuổi ra khỏi Làng, được trường đuổi học ) hôm nay về thăm trường, thăm các thầy cô giáo... Cô học trò đen nhẻm có cặp mắt đẹp như mặt nước hồ thu...
14/2: Bỏ học đi nhậu. Uống rượu nho, Red Label, bia Hà Nội rồi cuối cùng là Cam rum... Uống, cười nói, nhưng ánh mắt vẫn dõi theo chị. Chị uống nhiều. Uống như cho quên đi cái buồn bất lực, bế tắc trong lòng...
14/2: Nhận được lời chúc lành từ vài người ... Nhưng cảm nhất là tin nhắn của chị Minh: chúc mình trong giấc mơ đêm nay sẽ được làm công chúa... Công chúa NHÍM không còn hồn hậu, ngây thơ vì đã trải qua quá nhiều cay đắng. Công chúa SAY vì đã đủ thấm đòn để hiểu rằng không phải lúc nào cũng nên tỉnh...
14/2: Trong lúc đang ế ẩm nhưng khi gần đi ngủ lại nhận được tin nhắn của đứa bạn thân can không cho mình yêu anh ấy... Nó sợ mình khổ.
Mẹ H an tâm, mẹ T bỏ ý định đó từ lâu rồi. Mẹ T biết mình cần gì. Ai cũng nói mẹ T quá kén. Thật ra không phải kén nhưng mẹ T vô cùng thận trọng vì mẹ T hiểu ở đời sẽ có những thứ chỉ có thể chọn đi mà khó có thể chọn lại... Mẹ T đã đủ buồn để biết rằng từ giờ sẽ chỉ đón nhận niềm vui, đã đủ giông gió để biết từ chối những nguy cơ của cơn bão mới, đã đủ thăng trầm để biết kiên nhẫn chờ đợi sự chở che, dịu dàng...
14/2: Cô học trò người Raklei 1 thời quậy tưng bừng ( quậy mọi cách để được đuổi ra khỏi Làng, được trường đuổi học ) hôm nay về thăm trường, thăm các thầy cô giáo... Cô học trò đen nhẻm có cặp mắt đẹp như mặt nước hồ thu...
14/2: Bỏ học đi nhậu. Uống rượu nho, Red Label, bia Hà Nội rồi cuối cùng là Cam rum... Uống, cười nói, nhưng ánh mắt vẫn dõi theo chị. Chị uống nhiều. Uống như cho quên đi cái buồn bất lực, bế tắc trong lòng...
14/2: Nhận được lời chúc lành từ vài người ... Nhưng cảm nhất là tin nhắn của chị Minh: chúc mình trong giấc mơ đêm nay sẽ được làm công chúa... Công chúa NHÍM không còn hồn hậu, ngây thơ vì đã trải qua quá nhiều cay đắng. Công chúa SAY vì đã đủ thấm đòn để hiểu rằng không phải lúc nào cũng nên tỉnh...
14/2: Trong lúc đang ế ẩm nhưng khi gần đi ngủ lại nhận được tin nhắn của đứa bạn thân can không cho mình yêu anh ấy... Nó sợ mình khổ.
Mẹ H an tâm, mẹ T bỏ ý định đó từ lâu rồi. Mẹ T biết mình cần gì. Ai cũng nói mẹ T quá kén. Thật ra không phải kén nhưng mẹ T vô cùng thận trọng vì mẹ T hiểu ở đời sẽ có những thứ chỉ có thể chọn đi mà khó có thể chọn lại... Mẹ T đã đủ buồn để biết rằng từ giờ sẽ chỉ đón nhận niềm vui, đã đủ giông gió để biết từ chối những nguy cơ của cơn bão mới, đã đủ thăng trầm để biết kiên nhẫn chờ đợi sự chở che, dịu dàng...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét