Tớ muốn thì thầm với cậu vài câu chuyện nho nhỏ mà tớ đã gói ghém cẩn thận trong những cái hộp rất đẹp được cột bằng những sợi dây ruy băng đỏ cất trong miền thương nhớ...
Những câu chuyện đã qua nhưng với tớ chưa bao giờ là quá khứ vì tớ vẫn luôn là một đứa trẻ nghịch dạị. Tớ vẫn thường rút sợi dây ruy băng đỏ, mở tung cái hộp kí ức ấy ra, hú họa bị bỏng phát, thế là hoảng hồn buộc lại... lại mở ra, lại bỏng... lại cột lại, cất vội vàng...
... Đâm ra, những chiếc hộp của tớ tuy đã cũ nhưng chưa hề bị ảnh hưởng của lớp bụi thời gian...thay vào đó là những dấu vân tay của tớ... Những dấu vân trên bàn tay như mòn đi vì chăm chỉ cầm, nắm, mở ra, đóng vào cái nắp hộp lẽ ra phải luôn được khóa chặt, cất sâu, giấu biệt - thậm chí là lãng quên...
... Cái hộp to nhất nhưng vẫn chật chội nhất là cái lưu giữ những kỉ niệm về Đà Lạt. Tớ đã từng đố mình đếm lại xem đã bao nhiêu lần đến mảnh đất ấy. Nhưng tớ biết là không thể. Nhiều lắm.
Tớ không biết Đà Lạt đã biến tớ thành 1 người đàn bà đam mê hay người đàn bà đam mê trong tớ đã bị lạc đường trong những làn sương mù nơi ấy ?
Cậu biết không - Đà Lạt gắn với mọi trạng thái hỉ nộ ái ố của tớ- những bến bờ cảm xúc trái ngược. Tớ quả quyết rằng đến tận giờ phút này, tiếng cười của tớ vẫn còn lẫn đâu đấy trong mênh mông gió trời. Hạnh phúc, say mê trong tớ từng ngất ngây tan chảy như nhuộm mật cho từng vạt nắng trong veo trên đồi. Nhưng trái tim tớ cũng từng vỡ ra thành nước mắt. Và dường như nước mắt của tớ đủ làm cho cỏ dại nơi này ngắt xanh - xanh mãnh liệt, bền bỉ như chính cái tên của tớ...
Ngày kia tớ lại lên Đà Lạt...Lần này tớ sẽ công bằng hơn với mảnh đất này. Tớ không đến với Đà Lạt như tìm về 1 vị quản gia - người giữ giùm tớ những kỉ niệm. Tớ sẽ có 1 Đà Lạt tươi mới cho riêng mình...
Cả cậu nữa - trong cuộc đời tớ, cậu cũng gắn với Đà Lạt. Nhớ đến vô cùng những lần cậu hôn tớ thắm thiết- trọn bộ 3 phát- những khi cậu ngủ dậy. Ở Đà Lạt, tụi mình còn đùa với nhau ngằn ngặt trên giường. Tớ với cậu đã luôn quấn quýt với nhau - kể cả khi vào nhà tắm. Tớ chưa bao giờ phiền lòng vì cậu. Tớ yêu cậu - hơn tất cả những gì có thể nói thành lời.
Cậu thích màu vàng và màu xanh. Vậy thì tớ sẽ cất giữ những kí ức về cậu trong 1 chiếc hộp vàng rồi buộc ruy băng xanh. Màu của hy vọng sẽ buộc tất cả mọi bội bạc, buồn phiền, đau khổ rồi ném vào quá khứ. Quá khứ sẽ tự đào mồ chôn tất cả.
Hứa với tớ là phải ăn nhiều rau để trắng da, dài tóc và ăn nhiều tôm, uống nhiều sữa hươu cao cổ để răng mọc nhé! Răng cậu giải tán lâu ngày quá rồi đấy...
P/s: nhớ là những điều tớ thì thầm với cậu, cậu đừng bao giờ nói với ai...
Những câu chuyện đã qua nhưng với tớ chưa bao giờ là quá khứ vì tớ vẫn luôn là một đứa trẻ nghịch dạị. Tớ vẫn thường rút sợi dây ruy băng đỏ, mở tung cái hộp kí ức ấy ra, hú họa bị bỏng phát, thế là hoảng hồn buộc lại... lại mở ra, lại bỏng... lại cột lại, cất vội vàng...
... Đâm ra, những chiếc hộp của tớ tuy đã cũ nhưng chưa hề bị ảnh hưởng của lớp bụi thời gian...thay vào đó là những dấu vân tay của tớ... Những dấu vân trên bàn tay như mòn đi vì chăm chỉ cầm, nắm, mở ra, đóng vào cái nắp hộp lẽ ra phải luôn được khóa chặt, cất sâu, giấu biệt - thậm chí là lãng quên...
... Cái hộp to nhất nhưng vẫn chật chội nhất là cái lưu giữ những kỉ niệm về Đà Lạt. Tớ đã từng đố mình đếm lại xem đã bao nhiêu lần đến mảnh đất ấy. Nhưng tớ biết là không thể. Nhiều lắm.
Tớ không biết Đà Lạt đã biến tớ thành 1 người đàn bà đam mê hay người đàn bà đam mê trong tớ đã bị lạc đường trong những làn sương mù nơi ấy ?
Cậu biết không - Đà Lạt gắn với mọi trạng thái hỉ nộ ái ố của tớ- những bến bờ cảm xúc trái ngược. Tớ quả quyết rằng đến tận giờ phút này, tiếng cười của tớ vẫn còn lẫn đâu đấy trong mênh mông gió trời. Hạnh phúc, say mê trong tớ từng ngất ngây tan chảy như nhuộm mật cho từng vạt nắng trong veo trên đồi. Nhưng trái tim tớ cũng từng vỡ ra thành nước mắt. Và dường như nước mắt của tớ đủ làm cho cỏ dại nơi này ngắt xanh - xanh mãnh liệt, bền bỉ như chính cái tên của tớ...
Ngày kia tớ lại lên Đà Lạt...Lần này tớ sẽ công bằng hơn với mảnh đất này. Tớ không đến với Đà Lạt như tìm về 1 vị quản gia - người giữ giùm tớ những kỉ niệm. Tớ sẽ có 1 Đà Lạt tươi mới cho riêng mình...
Cả cậu nữa - trong cuộc đời tớ, cậu cũng gắn với Đà Lạt. Nhớ đến vô cùng những lần cậu hôn tớ thắm thiết- trọn bộ 3 phát- những khi cậu ngủ dậy. Ở Đà Lạt, tụi mình còn đùa với nhau ngằn ngặt trên giường. Tớ với cậu đã luôn quấn quýt với nhau - kể cả khi vào nhà tắm. Tớ chưa bao giờ phiền lòng vì cậu. Tớ yêu cậu - hơn tất cả những gì có thể nói thành lời.
Cậu thích màu vàng và màu xanh. Vậy thì tớ sẽ cất giữ những kí ức về cậu trong 1 chiếc hộp vàng rồi buộc ruy băng xanh. Màu của hy vọng sẽ buộc tất cả mọi bội bạc, buồn phiền, đau khổ rồi ném vào quá khứ. Quá khứ sẽ tự đào mồ chôn tất cả.
Hứa với tớ là phải ăn nhiều rau để trắng da, dài tóc và ăn nhiều tôm, uống nhiều sữa hươu cao cổ để răng mọc nhé! Răng cậu giải tán lâu ngày quá rồi đấy...
mà, hỡi ôi những vị phụ huynh ưu tú . Ngày vui em nhé.
Rất muốn coment, nhưng lại không biết comment như thế nào...
Cuộc sống là một chuỗi ngày dài không tên... Cuộc đời muôn mặt... Và lòng mình muôn mối tơ vò...
Rất muốn coment, nhưng lại không biết comment như thế nào...
Cuộc sống là một chuỗi ngày dài không tên... Cuộc đời muôn mặt... Và lòng mình muôn mối tơ vò...