- Vậy là 1 câu chuyện 8 của ai đó đã giúp mình hiểu rõ hơn về 1 vài người, và thanh lý được vài mối quan hệ, danh bạ điện thoại thông thoáng hơn... Nhẹ nhõm...
- Cảm ơn tin nhắn: "... Em đã thể hiện rõ bản chất của mình... ". Biết ơn vô cùng!!!- Mong sao cuộc đời họ khi không còn những người có bản chất như mình bên cạnh sẽ huy hoàng hơn, hoành tráng và thành đạt hơn...Trên đường đời nhiều thăng trầm, gian nan, mong họ sẽ tìm được những người bạn đồng hành tốt hơn, tử tế hơn mình...
- Mình: xấu và tầm thường...
- Nó nhắn cho mình : "... bây giờ hãy nhẹ lòng mà quên nó đi, đây là cơ hội để rũ sạch tất cả đấy. Đừng nên đòi lại! ..."... Đúng là có những mối quan hệ mình đã mất quá nhiều công sức, thời gian...
- Sáng nay, dạy xong 2 tiết, 1 mình với góc quán cà phê quen thuộc... Gió thổi, và lòng trải rộng ra, nhìn cho kĩ, soi cho rõ...
- Chăm chú theo dõi mấy chú chim biển bé bằng nửa nắm tay. Mình nghĩ sóng cứ nhấp nhô thế kia hẳn chúng sẽ bị nhồi lên nhồi xuống, mệt lắm. Nhưng không. Chúng bé mà thông minh. Chúng không hề cưỡng lại, bơi ngược chiều những con sóng đó, chúng thả mình tự do trôi. sóng lên thì chúng lên, sóng xuống thì chúng xuống - việc chúng lên hay xuống là việc của sóng - không phải việc của chúng, việc của chúng là thảnh thơi rỉa lông cánh hay tìm những miếng thức ăn trôi trên mặt nước...
- Hình như có 1 chút hồi hộp, lâu lắm rồi không được đứng trên sân khấu...
Hồi đó, mình lên sân khấu là hát, là múa, là nói ( đa năng chứ bộ)... Say mê, nhiệt tình... Hồi đó, mình có những người bạn vui vẻ, cũng đam mê công tác phong trào...Sống vô tư, mãnh liệt... Những khoảnh khắc vui nhất, huy hoàng nhất của thời sinh viên - vô giá, người ta giữ, và dễ dàng đòi đốt đi... Không sao cả... Nếu những bức hình ấy không còn thì coi như đó là dịp để mình vĩnh viễn đoạn tuyệt với những nhầm lẫn của quá khứ... Hành trang đi về ngày mai của mình sẽ nhẹ hơn nếu không phải đèo bòng những gì không còn cần thiết của ngày hôm qua...
- Cảm ơn tin nhắn: "... Em đã thể hiện rõ bản chất của mình... ". Biết ơn vô cùng!!!- Mong sao cuộc đời họ khi không còn những người có bản chất như mình bên cạnh sẽ huy hoàng hơn, hoành tráng và thành đạt hơn...Trên đường đời nhiều thăng trầm, gian nan, mong họ sẽ tìm được những người bạn đồng hành tốt hơn, tử tế hơn mình...
- Mình: xấu và tầm thường...
- Nó nhắn cho mình : "... bây giờ hãy nhẹ lòng mà quên nó đi, đây là cơ hội để rũ sạch tất cả đấy. Đừng nên đòi lại! ..."... Đúng là có những mối quan hệ mình đã mất quá nhiều công sức, thời gian...
- Sáng nay, dạy xong 2 tiết, 1 mình với góc quán cà phê quen thuộc... Gió thổi, và lòng trải rộng ra, nhìn cho kĩ, soi cho rõ...
- Chăm chú theo dõi mấy chú chim biển bé bằng nửa nắm tay. Mình nghĩ sóng cứ nhấp nhô thế kia hẳn chúng sẽ bị nhồi lên nhồi xuống, mệt lắm. Nhưng không. Chúng bé mà thông minh. Chúng không hề cưỡng lại, bơi ngược chiều những con sóng đó, chúng thả mình tự do trôi. sóng lên thì chúng lên, sóng xuống thì chúng xuống - việc chúng lên hay xuống là việc của sóng - không phải việc của chúng, việc của chúng là thảnh thơi rỉa lông cánh hay tìm những miếng thức ăn trôi trên mặt nước...
- Hình như có 1 chút hồi hộp, lâu lắm rồi không được đứng trên sân khấu...
Hồi đó, mình lên sân khấu là hát, là múa, là nói ( đa năng chứ bộ)... Say mê, nhiệt tình... Hồi đó, mình có những người bạn vui vẻ, cũng đam mê công tác phong trào...Sống vô tư, mãnh liệt... Những khoảnh khắc vui nhất, huy hoàng nhất của thời sinh viên - vô giá, người ta giữ, và dễ dàng đòi đốt đi... Không sao cả... Nếu những bức hình ấy không còn thì coi như đó là dịp để mình vĩnh viễn đoạn tuyệt với những nhầm lẫn của quá khứ... Hành trang đi về ngày mai của mình sẽ nhẹ hơn nếu không phải đèo bòng những gì không còn cần thiết của ngày hôm qua...