Thứ Bảy, 9 tháng 4, 2011

Nhật kí của bạn ở NT


Ngày thứ 2 của bạn ở NT:
- Tối qua, ở chấm thứ 5, phát hiện ra T.A biết chơi tennis. Sáng nay dẫn nhỏ đi chơi tennis rồi ăn sáng tại sân với mấy người bạn. Chấm thứ 1: SINH.

- Suối khoáng nóng Tháp Bà là điểm hẹn thứ 2: LÃO.1 trận hỗn chiến đã xảy ra. Con trâu nào cũng kinh dị...
Đầu tiên còn đàng hoàng tử tế

Tiếp theo là tạt bùn vào mặt nhau.

T.A - thiên hại đệ nhất nhây và lì. Mr bạn thân của mình xin thua và xin tha nhiều lần nhưng không được
Mình cũng là nạn nhân - uống vào, nhổ ra không biết bao nhiêu là bùn

Gieo gió thì phải gặp bão thôi hờ hờ

Tường phun thủy lực

 Bể tắm khoáng nóng


Thác nước này massage lưng cực sướng

Hồ bơi khoáng nóng - Mình có nhã ý chụp hình chung nên đến gần T.A

Không ngờ ngay lập tức bị chụp cổ lôi xuống hồ.

Mình không biết bơi, nước hồ lại nóng, mình van xin tha thiết nhưng cuối cùng thì... Thật thê thảm. Uống nước gần chết.

May quá, chụp được cổ bạn Việt

Kẻ hại mình lao xuống, định làm 1 " bô " thật nghệ thuật ...

Nhưng khi bò lên thì trán xuất hiện 1 cái đèn pin

Đám tàn quân Tá Lì Băng nghỉ mệt ở hàng ghế dành cho khách tắm bùn đặc biệt

Ở hồ bơi nước lạnh - Cái mông này không thể là của người Nha Trang mình được...Vì người NT không biết bơi

Sang hồ thủy lực, vẫn là cái thú nhấn đầu người khác xuống nước cuả T.A

N.A buộc phải ra tay

Mình thừa nước đục thả câu - kẹp cổ trả thù


Chả nhớ nổi có những chuyện gì mà xem lại mấy chục bức hình, tấm nào cũng cười ngặt nghẽo như thế này

Chấm thứ 3 - BỆNH : Nhà hàng Vườn Nho


Chấm thứ 4- TỬ :Thấy mình có mấy cái hình cà phê 1 mình đẹp đẹp, đòi đến bằng được nhưng hoàn toàn thất vọng vì biển quá cạn nước, không có sóng xô vào bờ đá, cũng không có thuyền thúng lững lờ trôi...

Karaoke - chấm thứ 5: SINH. Tại đây, 1 sự kiện trọng đại đã diễn ra: bỗng nhiên gót giày của T.A chia ra làm 2 khúc.


Chưa chịu về, đòi ra biển đàn hát tiếp... Chấm thứ 6: Quay về BỆNH - kết thúc ngày du hí thứ 2.

Ngày thứ 3 của bạn ở Nha Trang:
Sáng bánh mì bò kho rồi cà phê.

Trong quán cà phê, ánh mắt mình cứ mải miết đuổi theo 1 thằng nhóc siêu quậy. Nó cứ cắm đầu cắm cổ lao xe ầm ầm, bất chấp nguy cơ bị sứt đầu, mẻ trán... Thằng nhóc lì kinh khủng, nhưng đáng yêu!
Chiều CN: sáng đi Vinpearl, bị móc sạch, định làm Việt Nam nét tóp mo đồ , kiếm ít tiền tiếp tục đi du lịch

Còn đây... VN nết xtôp lăn đùng

Trước khi ra về vẫn không quên ném cho Vinpearl 1 ánh mắt đầy thù hận pha lẫn luyến tiếc. Mất những 800 ngàn mua vé nhưng khi mất bóp, chẳng còn tâm trí để chơi nên quay về...


Thứ Năm, 7 tháng 4, 2011

SOS!!!!!!!!!!

Có 1 điều gì đã ngủ yên bỗng nhiên sống dậy, âm ỉ cháy, cứ lớn dần lên, khó kiểm soát...
Chợt vui, thoáng buồn... Và lo lắng nhiều hơn... Sắp tới - cứ như thế này, mình sẽ như thế nào ? Lại sẽ tự quăng mình vào 1 góc sâu tối, tự tô vẽ, tự buồn, tự vui...
Có lẽ mình sẽ trốn... 
Lặng người trước những dòng chữ của anh...
Bé vất vả cũng có thể vì Bé nhạy cảm và sâu sắc; Có vẻ Bé luôn muốn hiểu hay giải quyết tận cùng các vấn đề trong cuộc sống mà Bé gặp phải. Có những chuyện thì hãy để nó thoảng qua như tự nhiên nó vẫn thế. Luôn có cái chính và cái phụ trong cuộc sống của từng người. Nhưng mâu thuẫn là: Đậu phụ nấu với mỳ chính đâu là chính, đâu là phụ!
Anh đọc được bài của mình sớm quá, nhanh quá... Cái tội nghiệp, thiệt thòi của mình là ở chỗ dở hơi này đây, là chỗ muốn biến bông hoa hồng thành búi rác...
Cà phê, vẫn góc quán cũ, với 2 người bạn...
Nào bánh bao, nào khoai lang nướng...

Chuyện trên trời, chuyện dưới đất...Ngồi đấy nhưng tâm hồn đi hoang...


Thứ Tư, 6 tháng 4, 2011

CÀ PHÊ 1 MÌNH...MÊ LY LỊM NGƯỜI BLA BLAAA


Đi dạy mà cứ mong về sớm để mở mail. Chẳng biết mình đang chờ đợi cái gì, và có nên chờ đợi không... Nhưng hình như, điều đáng sợ nhất trong cuộc đời là không có gì để chờ đợi...
Dạy về, bắc thang leo ngay lên mạng... Và lặng im... Lặng lẽ quan sát những cái nick sáng - tắt... Mình quả là 1 người hàng xóm tò mò và giàu trí tưởng tượng...
Nói chuyện với anh 1 chút khi nghe anh " xui " đi cà phê 1 mình và nghe Lê Cát Trọng Lý. Anh đã xúi giục vào đúng cái tích tắc mình đang định tắt máy để đi cà phê sách. Thế là có lý do để đi thật nhanh...
Cũng như mọi hôm - thêm nửa ổ bánh mì cho bữa tối thịnh soạn. Cả hơn tháng nay không ghé quán bánh mì, vậy mà anh bán bánh mì vẫn nhớ mình ăn nửa ổ 4000đ. Thấy vui vui. Lần nào cũng mua có nửa ổ mà mãi cũng thành khách quen, được nhớ cả nghề nghiệp lẫn khẩu vị...
Biển hôm nay hiền lành và cạn lắm... Biển ồn ào, trẻ trung là thế, vậy mà cũng có ngày buồn mơ màng và tiều tụy...

Bài hát " Yêu lại từ đầu " vang lên. Chợt nhớ đến Phương - cô  sinh viên cùng học B2. Lần đầu tiên được nghe " Yêu lại từ đầu " từ điện thoại của cô bé. " Mình tạm chia tay nhau nhé em để ta biết được có yêu nhau không...Thời gian sẽ nói lên tất cả nếu ta còn yêu sẽ quay trở về ...Yêu lại từ đầu". Bỗng nhiên cảm thấy nhất định phải cười 1 phát - cái cười bộc lộ thái độ - dù không biết là cần phải bày tỏ thái độ gì, với ai... Chẳng biết là cần phải cười cái vô nguyên tắc, vô kỉ luật, bất trị của tình yêu hay cười cái ấu trĩ của mình...Hồi giờ mình cứ nghĩ người ta có thể yêu nhiều người nhưng không thể yêu một người nhiều lần như thế...Phát hiện ra trên đời còn có những nụ cười phải...lấy đà mới phát ra được... hớ hớ...
Nhớ lời anh dặn: có thể đi cà phê nhưng không nên lúc nào cũng uống cà phê... Nhưng ngồi 1 mình, không thể có loại nước uống nào hợp lý hơn. Chỉ cần cái vị cà phê sữa sóng sánh, đăng đắng, ngòn ngọt, béo béo tan dần trong miệng thôi là thấy cuộc đời này đáng để sống lắm rồi... Cà phê đen thì ai cũng biết phải đánh cho sủi bọt uống mới sướng. Nhưng phát hiện ra cà phê sữa không nên khuấy trước khi bỏ đá vì hình như động tác khuấy sẽ làm cà phê vữa ra mất. Bỏ đá rồi mới khuấy. Vì sữa lười biếng tan khi gặp đá nên cà phê sẽ sánh hơn, uống mê ly lịm người... blưm blưm bla blaaaaaaaa....

Ra về khi đã thấm lạnh... Váy dài, áo khoác len mỏng không đủ nghênh chiến với những cơn gió cuối mùa...
Hôm nọ anh bảo mình hãy nghe Lenka. Hôm nay anh bảo hãy nghe Lê Cát Trọng Lý...Lên mạng nghe Lê Cát Trọng Lý.
 Đeo phôn tai, tắt đèn. Nghe nhạc thì phải đeo phôn tai, như thể sợ những nốt nhạc dễ dàng loãng ra, vương vãi. Muốn nghe đầy đủ, trọn vẹn nhất, nghe 1 cách tham lam, ích kỉ đến là bần tiện... Bài đầu tiên là " Là con gái thật tuyệt " . Rất tự nhiên, cũng nhún nhẩy, lắc lư... Nhưng chưa nghe hết bài, chưa kịp cảm nhận hết cái trong trẻo, hồn nhiên thì nhào ngay vào bài " Cơn bão nghiêng đêm "...Mình đặc biệt nhạy cảm với những điều gì không vui, với những gì đau buồn, éo le, bất hạnh...Truyện, thơ, nhạc...thấy nhan đề có dính chút nước mắt là nhào ngay vào... Thế mới lạ...
" Vui là con gái ha ... Là con gái thật tuyệt la la la la lá..."
( Vì luôn được dở hơi theo đúng cái cách mình muốn la la la la lá... )
Ví dụ như chui vào tủ đồ của khách sạn chụp hình nà

Ví dụ như mặc áo len dài tay, dầm mưa và nghịch nước bỉn nà


Ví dụ như chẳng đằm thắm, nữ tính tí nào...

Và thích bêu rếu bạn bè nà hà hà


Vui là con gái ha... Là con gái thật tuyệt há ha há hà...

Thứ Hai, 4 tháng 4, 2011

Viết cho ngày hôm qua...


1 ngày làm việc mệt nhoài, 9 tiết...
Lên mạng, lồng ngực như vỡ ra khi thấy có 5 thư mới...Mình biết là sẽ có cả lá thư mình đang chờ đợi...
" Đọc thêm 1 vài trang nữa thấy ... mệt quá! Quá nhiều tâm sự, quá nhiều nỗi buồn, gay gắt, buồn bực, chán nản, ...., chết mất thôi!
Ối giời ơi! Hay tại anh hời hợt, chẳng văn chẳng võ nên thấy bí bách quá! (Phải tìm chỗ xả stress đã) "
... Anh bảo thế khi đọc blog của mình...... Anh vẫn thế...
... Chẳng phải anh hời hợt, chẳng văn võ mà vì anh quá thông minh. Cái hời hợt khôn ngoan, đầy bản lĩnh của những người từng trải, thậm chí từng phải trả giá... Phải thế không anh ?... Anh vốn thông minh, lạc quan và hài hước. Mình biết như vậy vì anh không những luôn phản thùng được những lý sự rất "bài bản", "chính quy" của mình mà cả những lý sự rất cùn của mình nữa...
... Và vì vậy, ai bên anh cũng thấy vui, lúc nào bên anh cũng thoải mái, nhẹ đầu...( dù đôi khi vô cùng ấm ức, "cay cú" )
... Nhưng những lúc bên anh chỉ đếm trên đầu ngón tay, hiếm hoi, ngắn ngủi...
... Nha Trang đẹp nhưng mãi mãi chỉ là điểm hẹn...Hội ngộ rồi chia ly...
... Xa...
...Xa về tất cả các sắc thái ý nghĩa...... Thỉnh thoảng thấy số điện thoại hiện lên, cuống quýt vui mừng nhưng ngay lập tức lại giật mình xấu hổ... Mình là em mà chẳng bao giờ chủ động điện thoại, nhắn tin hỏi thăm anh...
... Chẳng phải vì đã quên mà vì không muốn nhớ...Có những điều phải gói ghém và lãng quên... Có những bưu kiện không bưu điện nào chuyển giúp...

Và có những điều nếu anh có lỡ biết thì cũng hãy cứ lờ đi nhé! Hãy cứ cố tình hời hợt nha đại ca!... Mặc kệ nó !!!