1 ngày ngơ!
Sáng, trống tiết 2, nó được phân công đi làm cái việc mà nó rất là vô cùng muôn vàn ko muốn. Chỉ nghĩ đến cái việc chuẩn bị phải làm, nó thấy thông cảm cho những kẻ cùng phải làm như nó nhưng lại khinh bỉ mình đến vô cùng tận. Chỉ nghĩ đến thôi mà nó đã nóng bừng mặt vì akay và xấu hổ.
Hoàn thành nhiệm vụ, nó cầm cái bịch từ nhà xe đi vào trong trạng thái của 1 kẻ tội phạm sợ bị phát giác. Nó cuống cuồng gọi điện cho chị và tưởng tượng ra cái phút giây nó dúi cái bịch vào tay chị như vừa rẩy đi được căn bệnh hủi đang gậm nhấm bàn tay nó - bàn tay loét lở nhung nhúc giòi bị mọi ng kinh hãi... Thật ko may cho nó, phía đầu dây bên kia, bản nhạc chờ vẫn thong thả nhả từng nốt một, vô cảm trước lòng tự trọng của nó đang vùng vẫy trong cơn hoả hoạn của sự xấu hổ. Nó đang làm cái việc mà ai cũng đã, đang và sắp làm- làm với hình thức và quy mô khác nhau. Ai cũng làm nhưng cố tình làm lệch thời điểm với kẻ khác để khỏi bị lộ ra mình đã làm cái việc giống mọi người. Cuộc đời đúng là 1 sân khấu rộng lớn. Kẻ thành công là kẻ hoàn thành tốt 1 vai diễn đa tính cách...
Nhắm mắt, hít sâu chấp nhận mọi chuyện như 1 phần tất yếu, bản chất của cuộc đời...
Tối, nó lang thang nhà sách. Cầm trên tay quyển sách có nhan đề lôi cuốn- hình như bên trong là tiếng thổn thức đầy chịu đựng của 1 trái tim thiếu nữ đang hạnh phúc với 1 tình yêu mù quáng. Nó lật trang đầu tiên- tác giả sinh năm 1988. Nó chần chừ dù biết rằng người sống sâu không nhất thiết phải là những người sống đã lâu. Nhưng cuối cùng thì nó quyết định gác lại quyển sách trên giá. Nó thích những câu chuyện của những ng từng trải, nó thích những câu văn chua chát, báng bổ, cay cú, chửi xéo... Chả trách... " Đáng đời mày, T ạ!"
Sáng, trống tiết 2, nó được phân công đi làm cái việc mà nó rất là vô cùng muôn vàn ko muốn. Chỉ nghĩ đến cái việc chuẩn bị phải làm, nó thấy thông cảm cho những kẻ cùng phải làm như nó nhưng lại khinh bỉ mình đến vô cùng tận. Chỉ nghĩ đến thôi mà nó đã nóng bừng mặt vì akay và xấu hổ.
Hoàn thành nhiệm vụ, nó cầm cái bịch từ nhà xe đi vào trong trạng thái của 1 kẻ tội phạm sợ bị phát giác. Nó cuống cuồng gọi điện cho chị và tưởng tượng ra cái phút giây nó dúi cái bịch vào tay chị như vừa rẩy đi được căn bệnh hủi đang gậm nhấm bàn tay nó - bàn tay loét lở nhung nhúc giòi bị mọi ng kinh hãi... Thật ko may cho nó, phía đầu dây bên kia, bản nhạc chờ vẫn thong thả nhả từng nốt một, vô cảm trước lòng tự trọng của nó đang vùng vẫy trong cơn hoả hoạn của sự xấu hổ. Nó đang làm cái việc mà ai cũng đã, đang và sắp làm- làm với hình thức và quy mô khác nhau. Ai cũng làm nhưng cố tình làm lệch thời điểm với kẻ khác để khỏi bị lộ ra mình đã làm cái việc giống mọi người. Cuộc đời đúng là 1 sân khấu rộng lớn. Kẻ thành công là kẻ hoàn thành tốt 1 vai diễn đa tính cách...
Nhắm mắt, hít sâu chấp nhận mọi chuyện như 1 phần tất yếu, bản chất của cuộc đời...
Tối, nó lang thang nhà sách. Cầm trên tay quyển sách có nhan đề lôi cuốn- hình như bên trong là tiếng thổn thức đầy chịu đựng của 1 trái tim thiếu nữ đang hạnh phúc với 1 tình yêu mù quáng. Nó lật trang đầu tiên- tác giả sinh năm 1988. Nó chần chừ dù biết rằng người sống sâu không nhất thiết phải là những người sống đã lâu. Nhưng cuối cùng thì nó quyết định gác lại quyển sách trên giá. Nó thích những câu chuyện của những ng từng trải, nó thích những câu văn chua chát, báng bổ, cay cú, chửi xéo... Chả trách... " Đáng đời mày, T ạ!"
p/s: cuộc đời mà, đôi khi ta cứ phải làm những việc mà ta không muốn.