23/10
1. Nó đã bị lôi tuột khỏi giấc mơ bởi cơn mưa quá lớn. Mưa và gió đuổi nhau, lồng lộn, gầm lên ngoài ô cửa sổ...Nó nghĩ đến 1 lũ sói hoang đang cồn cào đói giành giật nhau miếng mồi tươi máu... Ngày 23 - lúc 2h30' sáng...
Nó dậy, nhìn ra ngoài từ ban công, bỗng nhiên nghe lòng tuyệt vọng khi nhìn thấy ánh điện đường yếu ớt, nhũn mềm trước cơn thét gào của mưa gió...
Nó so vai, run rẩy nhưng cũng tần ngần cho đến khi thầm đọc hết đoạn thơ trước khi quay vào phòng...
"Trong suốt cuộc đời ta nhiều lần đã nhìn thấy những vết thương
những giọt nước mắt rơi không thành tiếng
những lần gượng cười mà nỗi đau nổi lên theo từng đường gân thớ thịt
những người sống mà không hề biết rằng mình đã chết
mãi đến tận cuối đời…
Từ lúc nào đó ta không còn ước mong gì nữa khi ngước nhìn bầu trờitự mình xoa tay để cho mình hơi ấm"...Nó xua đuổi tất cả những gì chuẩn bị tổng tấn công, khởi nghĩa... Nó xua đi cả âm thanh loảng xoảng của những đồng tiền xu và tiếng cười giòn vỡ trong cái quá khứ không lúc nào chịu ngủ yên... Tiếng cười ấy, những đồng tiền ấy vẫn vô tâm lăn tròn trên miệng vết thương chưa bao giờ lên da non của nó... Quá khứ đúng là 1 kẻ cơ hội và vô lương tâm...
2. Đêm dài đến vô tận...
3. Nó thỏa thuận với mình rằng sẽ chuyển hướng những nơ rơn thần kinh sang người đàn bà ấy (dễ chịu hơn bị quá khứ dày vò ). Sáng hôm qua- với 1 khuôn mặt mà từng tế bào đều rung lên diễn xuất - chị đã xin nó 1 cơ hội để được nói lời xin lỗi... Để làm gì cơ? Xin lỗi này để rồi chắc chắn sẽ mắc lỗi khác tương tự? Điều đáng buồn là nó hoàn toàn không giận chị. Không giận. Nhưng khinh. Cái cảm giác ấy làm nó dễ chịu. Ở chị, nó không còn có thể tìm thấy điều gì nữa. Tất cả những gì về chị nó đã quy thành bản chất.
Nó chỉ tiếc 1 điều: chị không nhận ra rằng năng lực của chị cũng đủ dùng để chị có thể sống đàng hoàng hơn, tử tế hơn, quân tử hơn...
Để gió cuốn đi... Nó chỉ hy vọng chị đủ tỉnh táo để biết rằng càng cố thanh minh, mọi việc càng loét lở... Không ai chờ đợi lời xin lỗi sau khi hết lần này đến lần nọ bị xúc phạm, tổn thương. Khôn ngoan nhất là im lặng và thay đổi...Người ta không tìm được gì trong lời xin lỗi nhưng sẽ chờ đợi sự thay đổi...
4. Sáng, chuẩn bị vào lớp thì nhỏ bạn thân gửi bằng viber cho 1 tác phẩm nghệ thuật của con gái: con dơi...
Nó nhắn tin trả lời: " Mặt dơi, cánh đại bàng. Con gái mẹ sáng tạo thật" và lòng thầm ước: giá mà có thể tự nhào nặn cuộc đời bằng những cục đất màu hay tô vẽ bằng những nét bút của trẻ con. Dẫu có chắp vá thì vẫn thấy hồn nhiên, và người ta tìm được cái có lí trong những điều phi lí... Quan trọng hơn, tác phẩm ấy không chịu sự chi phối của những cú va đập với cuộc đời: lõm lồi, đắng chát...
5. Cuối tuần vừa rồi suýt nữa thì quyết 1 quả tém, rũ bỏ 1 mớ rối bời, khô khốc trên đầu nó. Bây giờ, suốt ngày búi, búi và búi... Chán ốm!
6. Những nụ hoa tươi thắm cho ngày 20 đã tàn vào ngày 23.
Nó dậy, nhìn ra ngoài từ ban công, bỗng nhiên nghe lòng tuyệt vọng khi nhìn thấy ánh điện đường yếu ớt, nhũn mềm trước cơn thét gào của mưa gió...
Nó so vai, run rẩy nhưng cũng tần ngần cho đến khi thầm đọc hết đoạn thơ trước khi quay vào phòng...
"Trong suốt cuộc đời ta nhiều lần đã nhìn thấy những vết thương
những giọt nước mắt rơi không thành tiếng
những lần gượng cười mà nỗi đau nổi lên theo từng đường gân thớ thịt
những người sống mà không hề biết rằng mình đã chết
mãi đến tận cuối đời…
Từ lúc nào đó ta không còn ước mong gì nữa khi ngước nhìn bầu trờitự mình xoa tay để cho mình hơi ấm"...Nó xua đuổi tất cả những gì chuẩn bị tổng tấn công, khởi nghĩa... Nó xua đi cả âm thanh loảng xoảng của những đồng tiền xu và tiếng cười giòn vỡ trong cái quá khứ không lúc nào chịu ngủ yên... Tiếng cười ấy, những đồng tiền ấy vẫn vô tâm lăn tròn trên miệng vết thương chưa bao giờ lên da non của nó... Quá khứ đúng là 1 kẻ cơ hội và vô lương tâm...
2. Đêm dài đến vô tận...
3. Nó thỏa thuận với mình rằng sẽ chuyển hướng những nơ rơn thần kinh sang người đàn bà ấy (dễ chịu hơn bị quá khứ dày vò ). Sáng hôm qua- với 1 khuôn mặt mà từng tế bào đều rung lên diễn xuất - chị đã xin nó 1 cơ hội để được nói lời xin lỗi... Để làm gì cơ? Xin lỗi này để rồi chắc chắn sẽ mắc lỗi khác tương tự? Điều đáng buồn là nó hoàn toàn không giận chị. Không giận. Nhưng khinh. Cái cảm giác ấy làm nó dễ chịu. Ở chị, nó không còn có thể tìm thấy điều gì nữa. Tất cả những gì về chị nó đã quy thành bản chất.
Nó chỉ tiếc 1 điều: chị không nhận ra rằng năng lực của chị cũng đủ dùng để chị có thể sống đàng hoàng hơn, tử tế hơn, quân tử hơn...
Để gió cuốn đi... Nó chỉ hy vọng chị đủ tỉnh táo để biết rằng càng cố thanh minh, mọi việc càng loét lở... Không ai chờ đợi lời xin lỗi sau khi hết lần này đến lần nọ bị xúc phạm, tổn thương. Khôn ngoan nhất là im lặng và thay đổi...Người ta không tìm được gì trong lời xin lỗi nhưng sẽ chờ đợi sự thay đổi...
4. Sáng, chuẩn bị vào lớp thì nhỏ bạn thân gửi bằng viber cho 1 tác phẩm nghệ thuật của con gái: con dơi...
Nó nhắn tin trả lời: " Mặt dơi, cánh đại bàng. Con gái mẹ sáng tạo thật" và lòng thầm ước: giá mà có thể tự nhào nặn cuộc đời bằng những cục đất màu hay tô vẽ bằng những nét bút của trẻ con. Dẫu có chắp vá thì vẫn thấy hồn nhiên, và người ta tìm được cái có lí trong những điều phi lí... Quan trọng hơn, tác phẩm ấy không chịu sự chi phối của những cú va đập với cuộc đời: lõm lồi, đắng chát...
5. Cuối tuần vừa rồi suýt nữa thì quyết 1 quả tém, rũ bỏ 1 mớ rối bời, khô khốc trên đầu nó. Bây giờ, suốt ngày búi, búi và búi... Chán ốm!
6. Những nụ hoa tươi thắm cho ngày 20 đã tàn vào ngày 23.
Đọc đầu đề "23/10" chị cứ nghĩ em viết về ngày kỷ niệm của NT cơ. Ai ngờ!...
Nha Trang có đường 23/10 nối từ ngã ba Mã Vòng đến cầu Dứa phải không CHUÔNG GIÓ nhỉ?
Mỗi lần qua nhà em về lòng chị lại xốn xang... Chị nhớ xôi dừa ở ngã ba Mã Vòng quá Chuông ơi! Món khoái khẩu của chị đấy. Ngày trướ,c khi công tác ở NT chị thường mua về để dùng thay bữa cơm tối đó em.