MƯỢN MÙA...
Chiều dạy xong, đầu thì bảo đi 1 đường, nhưng cuối cùng thì dạt vào quán cà phê cũ. Lại đếm sóng và xem gió với cỏ cây xung quanh chơi trò đấu vật. Cây cối mùa này cứ như muốn lả đi sau nhiều ngày vật vã cùng trò đùa hoang đàng, dai dẳng của gió...
Hơn 1 lần nó ước: " Giá như Nha Trang cũng có những có những cánh đồng cải trắng muốt tận chân trời hay những thảm lá đỏ quạch đến nâu phố để nó khỏi phải ước ao đến thế - 1 mùa thu..."...
Dù sao thì đất trời cũng đang trở mình...
Hình như NT mượn được mùa kể từ khi người ta khẽ hát: " ơi NT mùa thu lại về..." bởi thật ra nơi này chỉ sở hữu 2 mùa mưa, nắng. Uh thì cứ gọi: Thu NT...
Những hạt mưa đầu mùa đã làm vỡ vô vàn túi hương nhỏ trên những cành hoa sữa. Kể cả chút hương cuối cùng của những bông hoa hấp hối, vừa buông cành thì gió cũng đón lấy bằng hết - chúng dìu nhau lang thang khắp chốn... Cái nồng nàn vì thế mà sóng sánh cả không gian- mùi hương ngạt ngào nghẽn phố. Trồng hoa sữa để phố thơm. Cả năm cây chỉ thai nghén, ấp ủ để tỏa hương có 1 lần nhưng vài năm gần đây, cứ đến mùa là người ta lại phải đi bẻ cho bằng hết hoa. Năm nay nghe đâu cả tỉnh Khánh Hòa vừa phải " trảm " cả ngàn cây hoa sữa... Người ta trồng cây để lấy hương nhưng rồi người ta phải chặt cây vì sợ mùi hương của nó - tựa hồ 1 kẻ 1 thời được " sủng ái " , đến khi trót yêu hết mình thì tình yêu ấy lại làm cho đối phương ngạt thở... Và... Ở đời vẫn chẳng thiếu sự oái oăm...
Giá mà những làn hương kia có thể gói lại, cất đi, để dành...
Một vài lời nhắn gửi từ phía xa xôi đã cuốn nhổ rồi ném phăng nó về với hôm qua... Chuyến tàu về với quá khứ xuất phát từ ga nào? Phải trả cái giá bao nhiêu để có được tấm vé của chuyến tàu ấy? Ước gì có thể trở thành hành khách của chuyến tàu ngược thời gian nhỉ? Nó sẽ không cần đi về ga cuối mà chỉ dừng lại ở 1 ga xép dọc đường... ( Bất giác nó nhớ cái cảm giác băng băng phi ra Đồ Sơn đêm ấy - 1 đêm không ngờ với những con sóng ì oạp xô bờ và những con gió đi hoang...)
Dù sao thì cũng cứ phải vui. Biết ra sao ngày sau...
Chiều dạy xong, đầu thì bảo đi 1 đường, nhưng cuối cùng thì dạt vào quán cà phê cũ. Lại đếm sóng và xem gió với cỏ cây xung quanh chơi trò đấu vật. Cây cối mùa này cứ như muốn lả đi sau nhiều ngày vật vã cùng trò đùa hoang đàng, dai dẳng của gió...
Hơn 1 lần nó ước: " Giá như Nha Trang cũng có những có những cánh đồng cải trắng muốt tận chân trời hay những thảm lá đỏ quạch đến nâu phố để nó khỏi phải ước ao đến thế - 1 mùa thu..."...
Dù sao thì đất trời cũng đang trở mình...
Hình như NT mượn được mùa kể từ khi người ta khẽ hát: " ơi NT mùa thu lại về..." bởi thật ra nơi này chỉ sở hữu 2 mùa mưa, nắng. Uh thì cứ gọi: Thu NT...
Những hạt mưa đầu mùa đã làm vỡ vô vàn túi hương nhỏ trên những cành hoa sữa. Kể cả chút hương cuối cùng của những bông hoa hấp hối, vừa buông cành thì gió cũng đón lấy bằng hết - chúng dìu nhau lang thang khắp chốn... Cái nồng nàn vì thế mà sóng sánh cả không gian- mùi hương ngạt ngào nghẽn phố. Trồng hoa sữa để phố thơm. Cả năm cây chỉ thai nghén, ấp ủ để tỏa hương có 1 lần nhưng vài năm gần đây, cứ đến mùa là người ta lại phải đi bẻ cho bằng hết hoa. Năm nay nghe đâu cả tỉnh Khánh Hòa vừa phải " trảm " cả ngàn cây hoa sữa... Người ta trồng cây để lấy hương nhưng rồi người ta phải chặt cây vì sợ mùi hương của nó - tựa hồ 1 kẻ 1 thời được " sủng ái " , đến khi trót yêu hết mình thì tình yêu ấy lại làm cho đối phương ngạt thở... Và... Ở đời vẫn chẳng thiếu sự oái oăm...
Giá mà những làn hương kia có thể gói lại, cất đi, để dành...
Một vài lời nhắn gửi từ phía xa xôi đã cuốn nhổ rồi ném phăng nó về với hôm qua... Chuyến tàu về với quá khứ xuất phát từ ga nào? Phải trả cái giá bao nhiêu để có được tấm vé của chuyến tàu ấy? Ước gì có thể trở thành hành khách của chuyến tàu ngược thời gian nhỉ? Nó sẽ không cần đi về ga cuối mà chỉ dừng lại ở 1 ga xép dọc đường... ( Bất giác nó nhớ cái cảm giác băng băng phi ra Đồ Sơn đêm ấy - 1 đêm không ngờ với những con sóng ì oạp xô bờ và những con gió đi hoang...)
Dù sao thì cũng cứ phải vui. Biết ra sao ngày sau...
Vui cùng bè bạn cuối trời chân mây
Lãng du bè bạn xum vầy
Tình yêu đôi lứa đong đầy trang thơ !
Nhìn những tấm hình em chụp cùng với bài viết, chị lại nhớ tới "Nha Trang ngày về" của Phạm Duy...
"Nha Trang ngày về, mình tôi trên bãi khuya
Tôi đi vào thương nhớ, tôi xây lại mộng mơ năm nào
Bờ biển sâu, hai chúng tôi gần nhau
Đêm xưa biển này, người yêu trong cánh tay
đêm nay còn cát trắng, đêm nay còn tiếng sóng
Đêm nay còn trăng soi, nhưng rồi chỉ còn tôi
Trên bãi đêm khóc người tình...."
Yêu NT thế nhỉ?