Thứ Năm, 15 tháng 3, 2012

Đánh đố

- Đang dạy thì cái điện thoại giãy đành đạch trên bàn, kêu gào thảm thiết trong im lặng. Lại ms Hiền - GVCN cũ của 9a2 gọi. Ra chơi, mình gọi lại thì mới bít là thêm 1 phụ huynh nữa gọi điện cho nàng định hỏi : " Con tui có lên lớp không cô ? " thì bị nàng chặn họng rồi cho số hen phôn của mình - đương kim GVCN. Và rồi, sau 1 cuộc điện thoại ngắn với vị PH đáng kính, mình muốn lên cơn hen suyễn luôn.

Cậu học sinh cực kì chăm chỉ nghe mình phê mình, trách mắng (vì không học bài, lười biếng) vì bị mẹ la nên bỏ nhà đi roài. Hôm qua sinh nhật chàng mà mẹ dám nặng lời. Lũ quỷ như muốn để lại 1 tối hậu thư: " Cá không ăn muối cá ươn. Dám làm con giận , mẹ thầy hối ngay "...



Lớp này đã có 2 tiền án về bỏ nhà đi. Hôm nay tiếp tục. Điên thật! Đúng là gần mực thì đen, gần đèn thế nào cũng hút.

Mình hô hoán lên với cả lớp sau 2 lần trước là cô không bao giờ đi tìm nữa, cô sẽ mặc kệ nhưng lần thứ 3, mình vẫn phải phái 2 tình nguyện viên ra quán điện tử truy nã, y như rằng chàng vừa ra khỏi. Đuổi theo không kịp. 2 tình nguyện viên về trường, trách mình sao không giao con AB của mình ngay từ đầu để chúng đuổi theo.

Thôi được, người ta đi một ngày đàng sẽ học được 1 sàng khôn. Đi đi, vất vưởng đi cho thấm. ( Nhưng bọn nhỏ nhà này đi một ngày đàng sẽ phải tốn vài chục ngàn tiền cơm - không được gì hơn ).

- Bố già có vẻ mất tinh thần sau vài sự vụ liên tiếp xảy ra. Dạo gần đây mình thấy bố mờ nhạt. Bố già mất khả năng phán đoán về đối phương, nhận định tình hình thiếu sắc sảo. Niềm tin vì thế mà không biết đặt ở đâu - không phân biệt được đâu ta đâu địch - không xác định được thành phần của từng chiến tuyến. Mình lâu lâu lại quăng 1 câu vào không khí bâng quơ nhắc nhở. Chả phải tuổi trẻ tài cao như bố già đánh giá mà ở tuổi của tụi mình phải trố banh mắt ra nhìn cuộc đời, còn bố thì qua cái thời í rồi. Bố đang tịnh tiến đến giai đoạn lim dim, lắc đầu " láng đống trảnh", thở dài bất lực. "Đau đời nhưng không cứu được đời đâu"
. Sáng cà phê, chiều bia hơi vỉa hè với đám con cái cho lành. Trăm năm bia đá cũng mòn, nghìn năm bia diệu vẫn còn phê phê mừ...


Chán ốm vì cuộc đời! vàng thau đất đá sắt nhôm lắm lúc lôm côm lẫn lộn, lằng nhằng vớ va vớ vỉn.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét